Ấy thế mà mọi sự lại không như ý muốn, Tư Trường Thịnh cuối cùng cũng nhắm mắt rạch cổ tay, nặn ra một chén máu tươi.
Hạ Phương tỉnh bơ băng bó cầm máu cho ông ta, còn không quên nói: “Các vị đáy cứ yên tâm, dùng thuốc của tôi thì đầm bảo vết thương khép miệng chỉ trong ba ngày, tuyệt đối không đế lại sẹo”.
Sau đó lại tặng họ một nụ cười bí ẩn: “Sẹo cũ cũng xóa được luôn nhé, ai muốn thì tôi bán cho. Tranh thủ hôm nay đang vui, tính giá hữu nghị cho các vị thôi”.
Tư Thụy Mai yếu ớt hỏi: “Hữu nghị là bao nhiêu?”
Không ai dám xem thường hai chữ “hữu nghị” của cái người từng đòi một tỷ đế xem bệnh cho ông cụ cà.
“ờm, chắc… năm trăm nghìn một hộp vậy1′, Hạ Phương vốn dĩ định nói một trăm nghìn, nhưng chợt nhớ lại người nhà họ Tư đều là phú ông phú bà đích thực, bán rẻ quá sẽ bị xem thường.
Nào ngờ con sô’ này lại khiến họ thở phào nhẹ nhõm, mồm năm miệng mười nói nếu quả thật có hiệu quá như vậy thì giá này đúng là nhặt được của hời.
Hạ Phương thấy vậy mới nhận ra mình ra giá vẫn còn rẻ chán, nhưng không sao, mối làm ăn này còn lâu dài được, không vội gì mà lùa đ’ây chỉ trong một lần.
Thê’ là cỏ gật gù: “Vậy thì đợi vết thương ông cá lành lại, ai thấy hiệu nghiệm thì đến tìm tôi”.
Sau đó thì đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Đoạn cô cầm chén máu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409009/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.