Chương trước
Chương sau
Hạ Phương bận rộn một ngày một đêm, gần như không được chợp mắt.



Khi lái xe về, cô cảm thấy linh hồn mình như bay lên.



Cuối cùng cũng về tới biệt thự, vừa đỗ xe dưới lầu xong, đi lên lầu đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.



Hạ Phương chạy tới phòng bếp, thấy Tư Thành đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, quay đầu lại nhìn thấy cô, anh nở nụ cười hài lòng.



“Trông ngon quá…”



Ánh mắt Hạ Phương không nhìn đồ ăn bên cạnh Tư Thành mà là nhìn Tư Thành, nở nụ cười gian tà.



Bỗng nhiên bị trêu ghẹo, Tư Thành buồn cười nhìn cô: “Em vừa đi từ khu nhà ổ chuột ra đấy hay sao mà nhìn thấy gì cũng muốn ăn thế?”



Hạ Phương nhìn khuôn mặt lấm lem và quần áo nhăn nhúm của mình, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Ăn anh cũng chẳng no được, tôi chỉ muốn ăn đồ anh nấu thôi”.



Nói xong cô mới nhận ra mình chưa đánh đã khai.



Tư Thành không nói rõ là ăn gì mà cô đã tự nói ra trước rồi.



Quả nhiên khi mệt mỏi quá độ, não sẽ không hoạt động.



Cô phải đi tắm và ngủ một giấc thật ngon.



Hạ Phương vội xoay người định chạy ra khỏi bếp thì bị Tư Thành ôm từ phía sau.



Hạ Phương giật mình, theo bản năng muốn giãy ra.



Dù sao bây giờ cô cũng đang rất bẩn, tự cô cũng chê, cô không muốn tiếp xúc thân mật với Tư Thành lúc này.



Nhưng Tư Thành ôm rất chặt, cô đã quá mệt mỏi nên cũng chẳng thoát ra được.



“Em chắc chắn ăn tôi không đủ no?”, Tư Thành ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn khàn và nụ cười tà mị trên mặt anh khiến tim Hạ Phương bắt đầu đập thinh thịch.



Hình như cô nói sai rồi thì phải?



Hạ Phương nuốt nước bọt, lựa chọn giả ngu: “Anh Thành à, anh cho tôi đi tắm đã được không?”







Tư Thành nhìn quần áo bẩn thỉu của cô, cười nói: “Không sao, chờ em tắm rửa sạch sẽ rồi sẽ cho em ăn no”.



Nói xong anh nhẹ nhàng buông cô ra, còn không quên cười nói: “Chưa thử, em sẽ không biết thế nào là no đâu”.



Hạ Phương: …



Cô còn có thể làm gì nữa?



Tất nhiên là chạy quan trọng hơn rồi.



Cuối cùng cũng được về phòng tắm rửa thoải mái, Hạ Phương mặc quần áo ngủ đi xuống lầu ăn cơm.



Nhìn bốn năm món mình thích ăn trên bàn, Hạ Phương cử động ngón trở, cầm đũa lên ăn nhồm nhoàm.



Tư Thành ngồi ở một bên nhìn Hạ Phương ăn vui vẻ như vậy, trên môi anh nở nụ cười quyến rũ, thi thoảng gắp thức ăn cho cô, nhưng không phải lần nào cũng gắp vào bát của cô, có khi anh còn trực tiếp đưa đến bên miệng cô.



Hạ Phương rất tự nhiên há miệng, ăn rồi mới thấy có gì đó không đúng, cô bèn trừng mắt nhìn Tư Thành.



Tư Thành nhướng mày cười nói: “Ăn nhiều một chút”.



“Thình thịch…”



Tim Hạ Phương lại đập loạn xạ, cô vội quay mặt đi, vùi đầu ăn cơm.



Khoảng hơn tám giờ tối, Hạ Phương ăn no nê, nghe Tư Thành nói đã hẹn người nhà họ Tư mười giờ tối nay, hỏi cô có ý kiến gì không.



Hạ Phương lập tức cau mày nói: “Không vội, mười giờ sáng mai đi, bây giờ tôi cần phải ngủ”.



Tư Thành âu yếm cưng chiều xoa đầu cô: “Được, vậy em nghỉ ngơi đi”.



Thế là Tư Thành ngủ thẳng tới chín giờ sáng hôm sau.



Còn là do Tư Thành gọi cô dậy.



Lề mề một hồi, khi đến nhà tổ nhà họ Tư vừa đúng mười giờ sáng.



Người nhà họ Tư chờ từ mười giờ tối hôm qua đến mười giờ sáng hôm nay, không ai được ngủ ngon, thấy bệnh tình của ông cụ chuyển biến xấu bằng mắt thường, bọn họ thật sự sợ ông không chờ nổi mười hai tiếng này.



Như vậy nhà họ Tư sẽ đi đời.



Khác với lần trước, lần này Hạ Phương vừa đến nhà họ Tư, người nhà họ Tư đã chạy hết ra cửa đón tiếp, ai nấy đều nói lời hay ý đẹp, như thể sợ Hạ Phương tức giận bỏ đi một lần nữa.



Hạ Phương cũng không kiêu căng, vẫn khách sáo như lần trước.



Suy cho cùng, cô nhận tiền làm việc, vẫn cần đối xử với khách hàng bằng phép lịch sự cơ bản nhất.



Tuy nhiên khi đến phòng ông cụ, vẻ mặt Hạ Phương lại trở nên u ám.



Cô bước nhanh đến trước giường, bắt mạch cho ông cụ.



Mấy phút sau, cô đen mặt quay sang chất vấn Tiết Vân Thâm: “Mấy ngày nay các người đã làm gì ông ấy?”



Tiết Vân Thâm bị vẻ mặt Hạ Phương làm cho sợ hãi, nhất thời không nói nên lời.



Tư Trường Thịnh vội vàng bước lên, khẩn trương hỏi: “Thần y Tiết, làm sao thế? Bố tôi bị sao vậy?”



Hạ Phương không trả lời mà nhìn nhanh khắp phòng, cuối cùng nhìn vào hộp hương trong góc tường.



Cô sải bước tiến về phía trước, dùng tay cầm một nhúm bột hương đưa lên mũi ngửi, sau đó nở nụ cười âm trầm.



“Hương này do ai thắp?”



Chú Điền quản gia bất an đứng lên: “Thần y Tiết, hương, hương này có vấn đề gì vậy?”



“Ông đã suýt hại chết ông cụ rồi đấy, ông có biết không?”, ánh mắt sắc lẹm của Hạ Phương nhìn thẳng chú Điền, làm ông ta sợ run rẩy, suýt thì đứng không vững.



“Sao, sao lại thế được? Đây là hương cậu Hai cho người mang về, là hương do trưởng lão hiệp hội luyện đan điều chế, có tác dụng an thần mà”, chú Điền hoảng hốt giải thích: “Vân Thâm nói thời gian này trạng thái của ông chủ không tốt nên tôi mới dùng cái này để ông chủ được dễ chịu hơn thôi”.



“Ông bị lừa rồi”, Hạ Phương trả lời thẳng thừng: “Hương này không có tác dụng an thần, mà là một loại hương có thể đánh thức cổ trùng trong cơ thể ông cụ”.



“Sức khỏe ông cụ vốn đã suy yếu, khi chưa chuẩn bị sẵn sàng đã đánh thức côn trùng trong cơ thể ông ấy sẽ lấy mạng ông ấy”.



Lời nói của Hạ Phương khiến tất cả mọi người có mặt đều toát mồ hôi lạnh.



“Chuyện, chuyện này…”, chú Điền luống cuống nhìn Hạ Phương: “Bây giờ phải làm sao? Ông chủ thế nào rồi?”



“Đều là do tôi, là tôi quá cả tin, nếu ông chủ có mệnh hệ gì, tôi, tôi chết cũng không thể tha thứ cho mình”, chú Điền nói xong còn quỳ trước giường, vô cùng hối hận.



Ánh mắt sắc bén của Hạ Phương quét qua chú Điền, nhưng cô không lên tiếng mà đợi người nhà họ Tư lên tiếng.



Vẻ mặt Tư Trường Thịnh rất khó coi, nhưng ông ta vẫn lịch sự hỏi Hạ Phương: “Thần y Tiết, vậy bố tôi hiện giờ thế nào? Có còn hy vọng cứu được không?”



Hạ Phương cười: “Đương nhiên là còn hy vọng, nhưng khó khăn đã tăng gấp đôi”.



“Cô chỉ cần cứu người thôi, chi phí chữa trị nếu một tỷ không đủ thì tôi có thể thêm cho cô một tỷ nữa”, Tư Trường Thịnh sốt sắng nói luôn.



Một tỷ?



Hạ Phương nhìn Tư Thành, khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của anh, cô không khỏi bật cười.



Hay lắm, tiền của nhà mình mà anh cũng dám lừa.



Nhà họ Tư đã có thành ý như vậy, đương nhiên cô sẽ tận lực cứu người.



Hạ Phương giả vờ suy nghĩ một lát: “Tôi sẽ cố gắng, các người ra ngoài trước đi, ngoài Tư Thành, không ai được phép ở lại”.



Tiết Vân Thâm cố chấp đứng yên tại chỗ: “Thần y Tiết, xin hãy cho tôi ở lại”.



Tư Trường Thịnh lau mồ hôi, vội vàng nói: “Thần y Tiết, y thuật của Vân Thâm cũng khá tốt, ở lại có lẽ có thể giúp được cho cô”.



“Cũng được, vậy ở lại đi”, Hạ Phương thờ ơ nói xong, sau đó lại gọi Tư Trường Thịnh.



“Phiền cậu cả Tư trước khi đi để lại cho tôi một bát máu”, Hạ Phương nghiêm túc nói: “Máu của người thân ruột thịt là chìa khóa cứu người”.



Một bát máu?



Sắc mặt Tư Trường Thịnh nhất thời trở nên trắng bệch: “Chú sáu cũng là người nhà họ Tư, chú ấy tuổi trẻ khỏe mạnh, hẳn là thích hợp hơn tôi”.



Hạ Phương lắc đầu: “Ông có dám đảm bảo Tư Thành là con của ông cụ không?”



Tư Trường Thịnh: …



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.