Hạ Phương bận rộn một ngày một đêm, gần như không được chợp mắt. 
 Khi lái xe về, cô cảm thấy linh hồn mình như bay lên. 
 Cuối cùng cũng về tới biệt thự, vừa đỗ xe dưới lầu xong, đi lên lầu đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. 
 Hạ Phương chạy tới phòng bếp, thấy Tư Thành đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, quay đầu lại nhìn thấy cô, anh nở nụ cười hài lòng. 
 “Trông ngon quá…” 
 Ánh mắt Hạ Phương không nhìn đồ ăn bên cạnh Tư Thành mà là nhìn Tư Thành, nở nụ cười gian tà. 
 Bỗng nhiên bị trêu ghẹo, Tư Thành buồn cười nhìn cô: “Em vừa đi từ khu nhà ổ chuột ra đấy hay sao mà nhìn thấy gì cũng muốn ăn thế?” 
 Hạ Phương nhìn khuôn mặt lấm lem và quần áo nhăn nhúm của mình, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Ăn anh cũng chẳng no được, tôi chỉ muốn ăn đồ anh nấu thôi”. 
 Nói xong cô mới nhận ra mình chưa đánh đã khai. 
 Tư Thành không nói rõ là ăn gì mà cô đã tự nói ra trước rồi. 
 Quả nhiên khi mệt mỏi quá độ, não sẽ không hoạt động. 
 Cô phải đi tắm và ngủ một giấc thật ngon. 
 Hạ Phương vội xoay người định chạy ra khỏi bếp thì bị Tư Thành ôm từ phía sau. 
 Hạ Phương giật mình, theo bản năng muốn giãy ra. 
Dù sao bây giờ cô cũng đang rất bẩn, tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-bat-dac-di/3409008/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.