Nhìn cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo, Vương Kiên cả người đều tức giận. Lần trước Nguyệt Hùng cố tình bắt Nguyệt Tố Song đi, còn muốn tính kế trên đầu anh, là anh đã nhẫn nhịn rồi. Bây giờ vợ và con ông ta còn cả gan dám đánh người phụ nữ và con trai của anh, làm sao mà anh có thể để yên cho họ. Anh siết chặt hai tay, con ngươi màu hổ phách chỉ có sát ý và lạnh lẽo.
Mà Tiểu Nghiêm lúc này còn chưa ăn cơm, cậu bé bụng mặc dù đói meo, nhưng vẫn không chịu về nhà. "Daddy, chị xinh đẹp sẽ không sao có đúng không? Tại sao nãy giờ vẫn chưa ra vậy?" Cậu nhóc níu lấy cánh tay của anh hỏi, ánh mắt tỏ ra vô cùng lo lắng.
"Không sao đâu, con biết chú Lập Ân giỏi mà có đúng không? Chú ấy sẽ chữa trị tốt cho chị xinh đẹp!" Vương Kiên nhẹ cong môi trả lời, anh vuốt ve đầu cậu nhóc vỗ về.
"Hức, con không muốn chị xinh đẹp chết đâu!" Cậu nhóc vẫn không cảm thấy yên tâm, nức nở đáp.
Nhìn con trai đôi mắt đỏ hoe mà anh đau lòng, dù cậu bé có thông minh lanh lợi đến đâu, thì cũng chỉ là một đứa trẻ. Huống hồ cậu còn xem Nguyệt Tố Song như mẹ của mình, thấy cô nằm trong phòng cấp cứu, dĩ nhiên là cậu bé phải đau lòng rồi.
Lúc này Vương Nhất Trì ở bên ngoài chạy đến, hắn đi tìm mua cho Tiểu Nghiêm chút đồ ăn, con nít mà đói bụng cũng sẽ không tốt cho dạ dày.
"Tiểu Nghiêm, xem chú út mua gì cho con nè! Mau ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-am-ap-chu-tich-lanh-lung-sung-vo-tan-troi/537711/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.