Thái độ của Mộ Diễn Đình vẫn như cũ, Hạ Liên Tôn lại trực tiếp cướp lời:" Rõ ràng là cô ấy đánh em, tại sao lại thành em khi dễ cô ấy? Chị dâu, cho dù không công bằng cũng không thể nói dối trợn tròn như vậy!"
"Là anh sai trước mà."
Thần Ngàn Ấm nhắc nhở.
"Em..."
Hạ Liên Tôn bị cô chẹn họng, đang muốn lên tiếng phản bác, liền nghe Mộ Diễn Đình lạnh lùng nói:"Xin lỗi!"
"Anh à??"
Hạ Liên Tôn trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin được Mộ Diễn Đình đứng về phía người phụ nữ bạo chúa kia.
Oa, mình là em trai yêu quý của của anh ấy!
Mộ Diễn Đình nhìn hắn:"Đây là lựa chọn duy nhất."
Hạ Liên Tôn:"..."
"... Được rồi, xin lỗi thì xin lỗi."
Tuy rằng không cam lòng, nhưng vì sự uy nghiêm của Mộ Diễn Đình, Hạ Liên Tôn đành phải nhẹ nhàng nói một câu:"Này thật xin lỗi cô."
"Hừ!"
Trầm Nghệ dè bỉu với lời xin lỗi không có thành ý của hắn.
Thần Ngàn Ấm kéo kéo tay áo Trầm Nghệ.
Lúc này Trầm Nghệ mới bất đắc dĩ nói:"Được, lời xin lỗi của anh tôi tạm thời nhận, lần sau tái phạm tôi đánh chết anh!" "Gừm, bây giờ cô tới đây mà đánh tôi."
"Anh... anh chờ đấy!"
Nghe hắn khiêu khích, Trầm Nghệ ngay lập tức xắn tay áo, làm bộ xông lên.
Hạ Liên Tôn thấy thế, vội vàng trốn sau lưng Mộ Diễn Đình, vênh mặt tự đắc:"Nào đến đây đến đây, không đến là hèn nhát."
Hắn vừa nói xong, cổ áo đã bị Mộ Diễn Đình kéo lên, sau đó giọng nói cảnh cáo đầy kiên nhẫn vang lên:"Được rồi, dừng ở đây!"
"Đúng vậy, hai người nhường nhau một chút, đừng ầm ĩ nữa."
Thần Ngàn Ấm nhìn Mộ Diễn Đình nháy mắt một cái, đi nhanh tới chỗ Trầm Nghệ:"Mau mau mau, chúng ta ngồi xuống dùng cơm, mình đói sắp chết rồi."
"Ừ."
Bị Thần Ngàn Ấm cắt ngang, Trầm Nghệ cũng không còn tâm trạng so đo với Hạ Liên Tôn, cô chính là như vậy tức giận tới nhanh, đi cũng nhanh.
"Anh à, có phải anh nhìn chị dâu nhiều nên quên em rồi không?" Hạ Liên Tôn tức giận bất bình phản bác.
Mộ Diễn Đình vỗ vai hắn, ánh mắt nhìn cô gái đang bận đưa thức ăn lên miệng, khóe môi khẽ cong lên đầy ẩn ý:"Sau này em sẽ hiểu."
"Hả? Vậy là ý gì?"
Hạ Liên Tôn có chút mơ hồ.
Mộ Diễn Đình không nói nữa, mà đi tới chỗ Thần Ngàn Ấm.
"Dừng, đừng nói gì cả."
Hạ Liên Tôn sờ sờ mũi, vẻ mặt buồn bực cùng đi tới.
Có khí thế của Mộ Diễn Đình đè ép, hai oan gia không dám cãi nhau nữa, bữa cơm này so với dự định thuận lợi hơn rất nhiều.
Ăn xong, Mộ Diễn Đình đưa Thần Ngàn Ấm và Trầm Nghệ trở về biệt thự.
Âu Bạch lái xe, Trầm Nghệ ngồi bên cạnh hắn, còn hai vợ chồng Mộ Diễn Đình ngồi phía sau.
Thần Ngàn Ấm ngồi bên cạnh Mộ Diễn Đình, anh thuận tay ôm lấy vai cô, tim cô đập rất nhanh, giọng nhẹ nhàng nói với anh:"Chú nhỏ, tối nay cảm ơn chú vì đã đứng về phía cháu."
Mộ Diễn Đình xoa đầu cô, đưa đôi môi mỏng tiến gần đến tai cô nói nhỏ:"Vậy cháu tính cảm ơn chú thế nào?"
Giọng nói của anh mập mờ xen lẫn trêu chọc khiến mặt Thần Ngàn Ấm ửng đỏ.
Thần Ngàn Ấm ngượng ngùng nhìn Âu Bạch và Trầm Nghệ, phát hiện hai người đang mải mê nói chuyện không để ý bọn họ, ánh mắt cô lấp lánh, sau đó nháy mắt với Mộ Diễn Đình, cười khẽ nói:"Chú lại đây một chút, cháu nói cho chú!"
Mộ Diễn Đình phối hợp tiến gần hơn, trong lòng Thần Ngàn Ấm lặng lẽ cổ vũ mình, hôn má anh một chút. Nghĩ vậy, cô khẽ đưa môi lên nhưng không nghĩ anh lại quay mặt sang:"Ưm..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]