Edit: Diệp Lưu Cát "Để cô ấy trở về, nếu không hôn ước sẽ hủy." "Đây..." Thần Vệ Tùng nhất thời bất ngờ, dù sao cũng không nghĩ tới Mộ Diễn Đình lại coi trọng Ngàn Ấm như vậy, thậm chí không ngại hủy bỏ hôn ước. Thấy ông do dự, sợ ông thật sự để Thần Ngàn Ấm trở về, Thần Tâm Ngữ không thể không xen vào, nói với Mộ Diễn Đình: "Chú, như nào không hỏi xem tại sao Thần Ngàn Ấm bị đuổi khỏi nhà. Cô ấy ngay cả mẹ cũng có thể đẩy từ cầu thang xuống, loại người như vậy làm sao có thể ở lại Thần gia? Cháu hiểu rõ, chú có thể không tin, kỳ thực lúc đầu cháu cũng vậy, nhưng là tận mắt cháu nhìn thấy a." "Tận mắt nhìn thấy?" Mộ Diễn Đình nhướn mày, cuối cùng nhìn thẳng cô, ánh mắt anh lạnh như băng khiến Thần Tâm Ngữ sợ hãi trả lời: "Đúng vậy,... Cháu đứng bên cạnh cô ấy." "Cô cũng có thể là tình nghi." Mộ Diễn Đình bình tĩnh lên tiếng nhưng cũng khiến người khác không thể không run lên. "Cái gì? Cháu... không có." Thần Tâm Ngữ mặt trắng bệch, nước mắt liền rơi xuống. Thần Vệ Tùng thấy thế vội vàng lên tiếng bảo vệ cô: "Tâm Ngữ như thế nào có thể đẩy mẹ ruột của mình? Chính là nha đầu Ngàn Ấm kia làm, trong nhà người hầu đều có thể làm chứng." Nhìn ông một mực bảo vệ Thần Tâm Ngữ, mắt Mộ Diễn Đình như lạnh thêm: "Vậy, bác nhìn thấy tiểu Ấm làm sao? Mộ gia chỉ chấp nhận Thần Ngàn Ấm, nếu không mọi thứ đều đem hủy. Tạm biệt bác trai." Dứt lời, anh liền lạnh lùng đứng dậy rời đi. "Ông nội, cháu không có... không phải cháu làm." Thần Tâm Ngữ mếu máo giống như bị oan. Thần Vệ Tùng vỗ nhẹ vai cô an ủi: "Được rồi, ông nội tin tưởng cháu." "Cảm ơn, ông nội đã tin tưởng. Ông nội, cháu có một chuyện không biết có nên nói hay không. " "Cháu cứ nói." "Ông đã đem Ngàn Ấm đuổi ra khỏi nhà, mặc dù có thể để cô ấy trở về, cô ấy cũng sẽ ghi hận trong lòng, mà nếu cô ấy gả vào Mộ gia có thể ngày nào đó có quyền thế liền trở về trả thù chúng ta a." "..." Thần Vệ Tùng không nói, mặt có chút lo lắng. ********** Mộ Diễn Đình lên xe trở về nhà, nửa đường, nhớ tới buổi sáng dì Lý nói qua, sau khi anh đi Thần Ngàn Ấm liền thu dọn hành lý rời đi. Anh nhìn căn phòng im lặng, cô đã rời đi, để lại bộ đồ ngủ gặp gọn trên giường. Khuôn mặt đen lại, tức giận cầm bộ đồ ném đi, lấy di động bấm số cô, không ngờ nhận lại là âm thânh tắt máy "Tút..." Tốt lắm, cư nhiên dám tắt điện thoại. ******** Bầu trời giữa hè, sau cơn mưa xanh thẳm đặc biệt. Thần Ngàn Ấm kéo hành lý đi trên đường, nhất thời cũng không biết đi đâu. Nghĩ tới quay về trường học, nhưng hiện tại nghỉ hè ký túc xá toàn bộ đã cắt nước và điện, cô trở lại cũng vô dụng. Đi nhờ vả bạn bè? Mật Trầm Nghệ ở vùng núi cao khó mà có thể liên lạc, một số khác đều đã cùng gia đình đi du lịch, cô tạm thời không ai. Ngàn Ấm vô thức đi phía trước, đi qua một dãy nhà nhỏ, liền có ý nghĩ quyết định thuê một phòng trọ, chờ khai giảng kỳ học tiếp theo. Nhờ chủ nhà giới thiệu, cô rất nhanh thuê được một phòng, tiện nghi rất tốt, giá thuê hàng tháng hợp lý, trước mắt cô có thể chi trả. Thu dọn phòng cẩn thận, cô ngồi nghỉ liền lo lắng cho mẹ nuôi, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định đi đến bệnh viện. Cô lén lút liếc mắt một cái không có ai, như vậy, cô có thể an tâm đến chỗ mẹ. Thấy phòng bệnh, Thần Ngàn Ấm khẽ bước tới cửa, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói bối rối của Thần Tâm Ngữ: "Mẹ, Mộ Diễn Đình buổi sáng đến nhà, muốn chỉ có cùng Thần Ngàn Ấm đính hôn, nếu không thì liền hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà. Ông nội để cô ấy trở về, con làm sao bây giờ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]