"Các hạ sao lại xuất thủ thương nhân?" Hai cao giai võ sư sầm mặt nhìn Diệp Phong, nếu không vì họ biết gã cứu tiểu thư thì đã động thủ từ lâu.
Gã đẩy cánh cửa gỗ sứt sở ra, từ từ bước ra ngoài, mặt lạnh như băng.
"Mộc mỗ tự nhận thấy không có chỗ nào đắc tội Mộ Dung gia, hơn nữa cũng là hảo hữu của tiểu thư các vị. Vì sao lại phái người đến gây hấn và làm nhục mỗ? Lẽ nào đó là đạo đãi khách của Mộ Dung gia?" Gã lớn tiếng, giọng vọng tới cả gian phòng của Mộ Dung Càn.
"Khụ." Mộ Dung Tu mặt đầy oán độc lau vết máu trên miệng, hai mắt đỏ ngầu: "Ngươi dám động vào ta?"
Mộ Dung Tu từ bé đã là thiên tài tu luyện hiếm có trong tộc, luôn sống trong nịnh nọt và khen ngợi, cộng thêm hắn có gia gia và cha làm chỗ dựa vững chãi, được đồng bối đích hệ của Mộ Dung thị coi là bình đẳng. Chấn động trong thể nội hơi bình phục, hắn chợt dấy lên lửa giận điên cuồng
Ngọn quyền của Diệp Phong chỉ vận Cự lực thuật, không hề thôi động nguyên lực, dù gì hắn cũng là tộc nhân của Tử Thanh, gã chỉ muốn giáo huấn hắn. Bất quá Mộ Dung Tu lại cho đó là sỉ nhục, bị một thiếu niên thực lực không như mình, còn là tình địch, một quyền đánh bay. Hắn xưa nay coi trọng thể diện làm gì có chuyện nuốt được cục tức này.
"Động đến ngươi thì sao? Nếu không nể mặt Tử Thanh thì giờ ngươi đã là một thi thể rồi." Gã hừ lạnh, mục quang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nguyen-vo-ton/1393200/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.