An Phan tỏ rõ tâm tư cho Mộ Dung Tử Thanh thấy không nằm ngoài ý liệu của hai người thì giờ hắn chịu nhún với Diệp Phong lại khiến cả hai ngạc nhiên cực độ. Tâm tính trước kia của hắn thì nguyên việc hòa hòa khí khí với Diệp Phong thôi cũng đã khiến người ta khó tin lắm rồi.
Nửa năm nay quả thật hắn rất giữ kẽ, từ khi bị đánh rớt khỏi cảnh giới võ sư, phảng phất hắn biến mất khỏi học viện, tuần sát đội thường diệu võ dương uy cũng khuất bóng hắn. Nhiều người đoán rằng vì hắn mất hết thể diện ở cạnh kỹ trường nên không muốn gặp ai, e rằng sau khi tốt nghiệp năm nay sẽ rời học viện.
Có lẽ… hắn thật sự đổi tính chăng?
Sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh hòa hoãn đôi chút, Diệp Phong thì thản nhiên. Tuy An Phan không để lộ sơ hở gì nhưng trực giác cho gã biết hai người này tất có ý đồ gì đó. Đặc biệt là thanh niên lạ mặt, tạo cho gã cảm giác rất khó chịu.
"Ha ha," học viên lạ mặt đó đột nhiên bật cười: "An huynh, đệ thấy huynh nên nói thật với Mộ Dung đồng học đi, việc này có gì mất mặt đâu."
À, mắt An Phan lóe lên, Mộ Dung Tử Thanh không chú ý thấy nhưng Diệp Phong nãy giờ quan sát hắn thì nhận rõ, gã chỉ lạnh lùng không nói.
"Thế này, kỳ thật mỗ và An huynh ba tháng trước có vào trong núi, ở một hốc núi phát hiện ra mấy cọng Xích dương thảo." Đối phương tỏ vẻ thần bí.
"Xích dương thảo!" Mộ Dung Tử Thanh động dung. Loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nguyen-vo-ton/1393168/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.