"Học thư không nhanh hơn được hả?" Diệp Phong lại bị tử hoàn trên tay kéo lại, bất mãn nói với Mộ Dung Tử Thanh ở phía sau.
"Vội làm gì, rèn luyện trong thời gian mười ngày, còn sợ không tìm được tam giai yêu thú?" Mộ Dung Tử Thanh hơi bĩu môi, đồng thời thầm kinh hãi, cô đã thi triển ngũ phẩm thân pháp võ kỹ mà vẫn không theo được tốc độ của gã, tuy cô không vận bí pháp lên nhưng tương tự, gã không có vẻ gì đã sử dụng công pháp.
"Mau giải quyết để trở về, lẽ nào học thư muốn qua đêm ở Vụ Ẩn sơn mạch lý?" Gã đã cố ý áp chế tốc độ, không vận dụng thực lực võ sư mà cả Tấn tật thuật cũng không sử dụng. Đó đều là bài tẩy của gã, nếu không tất yếu thì không muốn để lộ.
Nghe đến hai chữ "qua đêm," Mộ Dung Tử Thanh đỏ mặt, nhìn gã không hiểu với cảm nghĩ gì.
"Đừng vớ vẩn, ai muốn… qua đêm với ngươi."
"Tất nhiên là học thư." Gã lắc lắc tử hoàn, cười quái dị: " Có món đồ chơi này, dù ngủ chúng ta cũng không thể tách ra, tất nhiên… hắc hắc."
"Nói vớ vẩn! Không phải có thể cách xa mười thước hả?"
"Nhưng đệ ngủ không mấy khi chịu yên, chưa biết chừng lăn hai vòng là đến chỗ học thư."
"Hừ, định lừa ta cởi tử hoàn cho hả, còn lâu ta mới mắc lừa. Nếu phải qua đêm trong núi, ta sẽ trói ngươi lại."
"Học thư quả nhiên thông minh! À… đợi đã."
"Sao hả?"
"Vạn nhất nửa đêm đệ phải giải quyết nỗi buồn, cũng nhờ học thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nguyen-vo-ton/1393167/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.