Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Tử Thanh xuất chiêu này, khí thế lập tức yếu hẳn đi, hơi thở chuyển thành thô nặng. Thương hùng tuy thụ thương nhẹ nhưng thực lực không giảm, gầm lên phẫn nộ lắc người chuẩn bị lao tới hất bay cô đi.
"Hừ!" Yến Ny uyển chuyển nhảy lui ra phía sau lưng thương hùng, nhuyễn tiên độc địa quấn qua chân nó, lộn người trên không kéo mạnh khiến nó loạng choạng.
"Tử Thanh! Súc sinh này thực lực khá quá." Yến Ny kinh hãi, cô dốc toàn bộ lực khí cũng chỉ ngăn được nó trong thoáng chốc.
"Muội khống chế bên trái nó, ta sẽ không sao." Ngực phập phồng mấy lần, mộc nguyên lực bao quanh Mộ Dung Tử Thanh nồng thêm mấy phần, ngân thương cũng rực lục mang.
"Ngân long... liệt hồ kích!" Cô lẩm bẩm, thân hình lắc khẽ lao về phía thương hùng. Một tay cô giữ chắc cây thương, mũi thương đâm sâu xuống đất ba tấc, mượn trở lực vẽ lên một vòng tròn kinh tâm động phách, như cây cung được kéo căng.
Yến Ny lúc đó đang dốc sức đấu với thương hùng, thân hình như quỷ mị, tuy tốc độ không nhanh lắm, cũng không có sức bạo phát nhưng khiến thương hùng không nắm bắt được. Cây nhuyễn tiên múa tít như linh xà, lam quang không ngừng múa lượn trên không, giáng cho thương hùng một đòn nên thân vào những lúc quan trọng.
Nhưng uy lực công kích của cô quá yếu, trừ khiến thương hùng cảm thấy đau ra thì không còn hiệu quả gì. Ngay lúc nó bực mình, định nhịn đau tấn công cô thì Mộ Dung Tử Thanh dấy lên một tầng năng lượng quang mang xanh biếc, ngân thương tay cong lại, như sấm nổ bổ xuống.
"Vút!" Nhân lúc bên trái thương hùng có sơ hở, Mộ Dung Tử Thanh vung trường thương, xoay tròn 360 độ trên không rồi quét mạnh vào eo nó. Mũi thương rời khỏi mặt đất, không khôi phục trạng thẳng đứng mà được mộc nguyên lực bao quanh thân khống chế, giữ vững độ cong như vòng tròn. Tích tắc thân thương quét trúng thương hùng, mộc nguyên năng lượng mới tan vào khiến cán thương rực lục mang.
Chát! Ngân thương chợt thẳng lên với tốc độ mắt thường không nhìn rõ, lực đạo ẩn trong vòng cung kinh nhân phát ra, hung hãn quật vào bụng yêu thú. Một ngọn núi thịt văng đi, đập vào một gốc cổ thụ to lớn cách chừng năm thước, gốc cây gãy đôi thì nó mới rớt xuống đất khiến mặt đất rung lên.
"Chạy mau!" Sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh trắng như tờ giấy, võ kỹ cô thi triển rất mạnh, hơn nữa cô nắm vững ảo nghĩa của võ kỹ nhưng lượng nguyên lực cần thiết quá nhiều, chỉ hai chiêu đã cạn kiệt khí hải.
Cất tiếng gọi Yến Ny tựa hồ đang ngẩn ra vì chấn kinh, nhanh chóng lao về phía học viện. Hai người khe động là khuất bóng trong rừng cây.
Ma văn thương hùng phải mấy giây sau mới từ từ bò dậy, khóe môi dính tơ máu, hung hãn nhìn theo hướng hai cô đào tầu gầm vang rồi mới không cam lòng bỏ đi. Nó thụ thương không nhẹ, nếu còn truy kích thì dù giết được họ cũng sẽ trọng thương, tất sẽ cực kỳ nguy hiểm khi sống ở Vụ Ẩn sơn mạch.
Tam giai yêu thú trọng thương thậm chí còn không chống nổi nhị giai yêu thú. Nếu thanh toán được đối thủ tam giai thì nhị giai yêu thú có cơ hội lớn tấn nhập tam giai. Nên Ma văn thương hùng không muốn mạo hiểm báo cừu, chỉ đành tự nhận là không may mắn, quay về dưỡng thương.
Gần đó, trên một cây cổ thụ, Diệp Phong cầm Tru Thần cung, thân hình ẩn tàng giữa vòm lá, thấy hai người bình an thoát thân xong mới thở phào một hơi.
Gã vốn phát hiện hai cô bám theo từ lâu, vốn cho rằng ra khỏi phạm vi học viện, hai cô sẽ biết đường mà quay lại, ai ngờ Mộ Dung Tử Thanh mật lớn tày trời, dám đi vào chỗ có tam giai yêu thú hoành hành. Gã đành thể hiện đôi chút thực lực, dùng tốc độ cắt đuôi họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau khi xác nhận hai cô đã mất dấu mình, gã lén vòng lại ngầm giám thị, hòng bảo đảm họ an toàn trở về học viện.
Ma văn thương hùng xuất hiện, gã vốn cho rằng mình sẽ phải xuất thủ tương trợ, ai ngờ Mộ Dung Tử Thanh bộc phát sức chiến đấu kinh nhân, đủ sánh với tam giai võ sư tầm thường, hai môn võ kỹ cô thi triển chí ít cũng lục phẩm, hơn nữa tu luyện cực kỳ thuần thục, nếu không vì nguyên lực không đủ thì e rằng cô đủ sức giết chết Ma văn thương hùng.
"Giả diện cạnh kỹ trường? Thực lực bảng? Thực ra là chuyện gì?" Gã hơi nghi hoặc.
"Tuy Mộ Dung Tử Thanh chỉ là võ sĩ lục giai, nhưng sức chiến đấu không kém hơn võ sư cấp thấp, vì sao chịu xếp sau An Phan ở bảng công khải? Lẽ nào hắn có con bài tẩy mạnh hơn? Không, không thể nào. Dù là Vạn mộc phùng xuân quyết hay hai môn võ kỹ sau đó đều không phải là thứ gia đình võ giả tầm thường có được… Hay hắn cố ý ẩn tàng thực lực?" Gã vừa nghĩ vừa tiếp tục đi về phía Tiểu Hôi ẩn núp.
"Cũng không hẳn, Yến Ny hiển nhiên không phải lần đầu tiên thấy Vạn mộc phùng xuân quyết, chỉ là qua khẩu khí thì hình như không biết là do Mộ Dung Tử Thanh thi triển mà thôi. Kỳ quái thật…" Gã lắc đầu, xem ra Võ Dung học viện còn nhiều điểm cổ quái mà gã chưa hiểu.
Có Ma văn thương hùng xuất hiện thì trong vòng ngàn thước không thể nào có tam giai yêu thú thứ hai, hai cô đã an toàn rồi, gã cũng yên lòng.
oOo
Thăm Tiểu Hôi xong, gã cùng nó luyện tập nửa canh giờ rồi an trí nó tại một vạt rừng không xa tu luyện khu trước khi quay về học viện.
Ở cửa túc xá, gã lại gặp Lôi bàn tử, y tựa hồ cố ý đợi gã.
"Mộc Phong! Ban nãy ngươi đi đâu?" Lôi bàn tử cười ha hả chào, y tu luyện thổ nguyên lực, không cùng nhóm với Diệp Phong, mấy hôm không gặp, y nhiệt tình vô kể.
"Đến tu luyện khú. Thế nào, tìm ta có việc hả?" Gã bước lên cười hỏi.
"Ngày mai là so tài của tháng này, lúc đó các học trưởng thực lực cao siêu ở trung cấp và cao cấp sẽ tham gia Giả diện cạnh kỹ trường. Ngươi có đi xem náo nhiệt không?" Lôi bàn tử nói với vẻ thần bí.
"Giả diện cạnh kỹ trường?" Lần thứ hai gã nghe thấy cái tên này, lập tức thấy hứng thú.
Thấy gã có hứng, Lôi bàn tử cười đắc ý khoe khoang: "Ta mất bao công lao mới lấy được hai tấm vé tham quan từ một học trưởng trung cấp. Tân sinh sơ cấp chúng ta vốn không có tư cách tham gia! Chỉ có thôi tiến sinh mới được dự phần."
"Nếu học viên so tài với nhau thì sao lại gọi là Giả diện cạnh kỹ trường?" Gã hỏi.
Lôi bàn tử trừng đôi mắt ti hí như thấy vật gì lạ lùng lắm: "Ngươi nhập học mấy ngày rồi mà chả lẽ vẫn chưa nghe đến Giả diện cạnh kỹ trường trứ danh của học viện?"
"Chưa, mau nói đi xem là chuyện gì?" Diệp Phong gần như cả ngày đóng cửa tu luyện, cực hiếm khi giao lưu với đồng học nên không biết gì về mọi thứ ở học viện.
"Võ Dung học viện chia làm hai bảng. Tầm thường nhất là công khai bảng dựa vào điểm thi mỗi năm của lớp tốt nghiệp để xếp hạng. Xếp hạng này không thể hiện thực lực thật sự của người có tên." Lôi bàn tử kiên nhẫn giải thích.
"Nếu không thể hiện được thực lực thì công khai bảng có tác dụng gì?"
"Ha ha, học viên bình thường xếp hạng ở bảng công khai tạm thể hiện được thực lực của họ. Đạo sư của học viện cũng căn cứ vào xếp hạng này để đánh giá tiềm lực và thành quả tu luyện của học viên."
"Phổ thông học viên là ý gì?" Diệp Phong tỏ ra không hiểu.
"Cũng như chúng ta, những học sinh bình thường không có bối cảnh gì." Lôi bàn tử xòe tay, tiếp tục giải thích: "Võ kỹ và tài nguyên tu luyện của chúng ta đều do học viện cung cấp, coi như đi cùng một con đường."
"Học viện có một vài học viên có bối cảnh hùng hậu, vốn có đủ bản lĩnh và võ kỹ, không phải cùng đẳng cấp với chúng ta. Mục đích duy nhất của họ là vào học viện để mượn điều kiện tu luyện nhằm tăng thực lực. Để cho công bằng, kì thi tấn cấp của học viện chỉ cho phép sử dụng võ kỹ mà học viện truyền thụ. Nhưng học viên đó có thành tích không hẳn đã hơn phổ thông học viên."
"Giả diện cạnh kỹ trường là chốn cho các học viên đặc thù thi triển thân thủ và kiểm nghiệm thực lực. Một vào học viện xếp hạng thấp tại bảng công khai thì ở thực lực bảng lại xếp hạng trong nhóm mười người dẫn đầu. Ví như An Phan, xếp thứ nhất ở công khai bảng nhưng ở thực lực bảng thì không lọt nổi vào danh sách mười người đứng đầu."
"Có nghĩa rằng thực lực bảng mới là chỗ thể hiện thực lực thật sự của học viên? Vì sao lại gọi là Giả diện cạnh kỹ trường?" Gã gật gù rồi lại hỏi.
"Vì thân phận của tuyển thủ ở cạnh kỹ trường này có thể bảo mật." Lôi bàn tử tiết lộ tin tức kinh người.
"Bảo mật!?" Diệp Phong coi như cũng hiểu ra.
"Không sai, tuyển thủ có thể tùy ý che giấu thân phận. Học viện còn trang bị cho đồ bảo vệ, có tác dụng ẩn tàng diện mạo và thể hình." Lôi bàn tử gật đầu: "Xếp nhón trên ở thực lực bang thì phần lớn là các học sinh có lai lịch. Họ đều tâm cao khí ngạo, không dễ dàng chịu phục ai, nếu vì cạnh kỹ trường mà kết thù oán thì đối với học viện hay thế lực sau lưng họ đều không hay ho. Nên giấu thân phận có điểm lợi là để học viên dốc lòng vào thi đấu, cũng không đến mức tranh cường hiếu thắng."
Mắt gã sáng lên, có thể ẩn tàng thân phận khi giao đấu hả? Gã mong còn không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.