Quản gia Mộ ôm Mộ Vân Thấm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô ấy, giống như là một người ông che chở cháu gái của mình vậy. Có thể thấy được ông già này yêu mến người con gái này như thế nào.
“Không cần sợ, không có việc gì nhân, một cuộn băng mà thôi.”
Tuy rằng nói chỉ là một cuộn băng, nhưng bọn họ quả thật là đụng phải đồ vật nguy hiểm, muốn khiến cho con ma này bị đuổi đi hoặc là diệt trừ, ai mà biết sẽ có thể xảy ra được chuyện gì nữa?
Đương nhiên, cũng là vì thể hiện ra tầm quan trọng về năng lực của tôi.
Tôi một ngụm cắn nửa quả chuối tiêu, một bên vừa ăn, một bên chỉ vào màn hình nói: ” Thứ đồ vật mà các người muốn thấy cũng đã thấy được, có muốn tôi ra tay giúp đỡ hay không, tự mình suy nghĩ mà làm.”
Nói xong, tôi vùi đầu vào tiếp tục ăn, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ.
Hừ, vừa rồi còn không phải không thèm liếc nhìn tôi sao? Bây giờ cho các người biết cái gì gọi là có thực lực, không có tôi, để xem các người đi đầu mà tìm người khu ma trừ quỷ.
Mộ Vân Thấm nhìn tôi, cong miệng lên, “Anh, hừm, nói anh đấy, nhanh nhanh đi theo tôi một chuyến, giúp tôi xem cái thứ đồ bẩn thỉu kia, rồi đuổi nó đi đi.”
Ha ha, đây mà là giọng điệu cầu người khác giúp hay sao? Thật ra đây là lần đầu tiên nghe được có một người còn dùng kiểu nói cường ngạnh như thế để đi cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-che-du/2293846/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.