“Cái gì vậy!” Tôi sợ tới mức quay người chạy vào gian phòng nhỏ hẹp, đầu tôi đập vào tường đá, đau tới mức ôm đầu, nước mắt đều chảy ra, rất là đau. 
Nhưng mà nỗi đau đớn đấy không làm cho tôi mất đi sự sợ hãi. 
Tại trong gian phòng, còn có một người già. 
Tôi sờ soạng hướng cái kia góc đó đi qua, tim đập thình thịch, tôi còn có thể nghe được tiếng tim đập của mình. 
Càng ngày càng gần, tôi cách cái góc này không đến nửa mét. 
Ở trong khoảng cách gần như vậy, với ánh trăng soi mờ, tôi hẳn là có thể thấy rõ trong đó là cái gì. 
Nhưng khi tôi mở to mắt nhìn xem, lại phát hiện nơi đó rỗng tuếch, cái gì cũng không có. 
Không thể nào, tôi vừa mới nhìn rõ chỗ này có một người già mặt mày nhăn nheo, tại sao lại biến mất không dấu vết như thế? Tôi bạo gan đưa tay tới, nghĩ thầm nó có thể trốn trong góc nào đó. 
Nói thật thực ra nơi này không gian cũng không lớn, có thể trốn được ở nơi nào? Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy, người đó không có khả năng di chuyển mà tôi không phát giác ra. 
Lại một lần nữa, tôi cũng không có phát hiện cái gì. 
“Kỳ quái, chẳng lẽ là tôi hoa mắt?” Tôi lẩm bẩm. 
Tôi quay lại muốn gọi tỉnh Dịch Khôn, làm cho anh ta không ngủ nữa, dậy xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thật sự là có chút tà môn. 
Ngay khi trong nháy mắt, tôi lại một lần thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-che-du/2293814/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.