“Không ổn rồi!” Tôi thấy người phụ nữ lăn xuống từ bậc thang trên cao, bèn nhanh chóng vội lao ra giữ cô ấy lại, không để cô lăn xuống dưới nữa. 
Nhìn vào từng bậc thang dài hun hút, tôi thở dài một hơi. Nếu bị lăn xuống chắc chắn cũng sống dở chết dở. 
May mắn là gặp được tôi, bằng không thì người phụ nữ này đã gặp nguy hiểm rồi. Bây giờ cô ấy chỉ bị xước trán và khuỷu tay mà không có vấn đề gì lớn. 
Lúc này kẻ đã đẩy cô nhanh chóng bước xuống, vẻ mặt bối rối. 
Tôi nghĩ anh ta sẽ làm hại cô ấy vì vậy tôi đã đi lên và chặn đường anh ta. 
Với chiều cao có 1 mét bảy, mà anh ta lại một mét 8, lại cộng thêm tôi lại đứng dưới bậc thang vì vậy mà trán tôi vừa vặn đến có bụng anh ta, cái khoảng cách này chả có tác dụng uy hiếp gì cả. (ND: chả hiểu sao main đứng với ai cũng chênh lệch khoảng này ) 
Hỡi ôi, chiều cao thực sự là nỗi đau khổ trong cuộc đời của tôi mà… (ND: me too) 
Người đàn ông đẩy tôi ra và gào lên “ Biến ngay” 
Ơ, hắn ta đang nói cái quái gì vậy? Không kể lúc nãy anh ta đã làm tổn thương cô gài như thế nào, nghĩ rồi tôi ôm chặt lấy eo của hắn và hét lên “ Dư Bân, giúp tôi”. 
Dư Bân và Tôi đã đạt đến trình độ tâm linh tương thông, chẳng cần phải hét lên làm gì, ngay khi tôi ôm lấy người kia thì Dư Bân đã kịp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ma-che-du/2293748/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.