6.
Buổi gặp mặt được kết thúc vào khoảng bảy giờ tối. Ai nấy đều hân hoan bước ra khỏi quán cơm, vui vẻ chào tạm biệt nhau rồi từng người từng người lẩn khuất dưới ánh đèn neon màu vàng nhạt giữa đêm tối. Có một vài bạn nam đề nghị “Đi hát KTV[1], sau đó tới quán Internet”, nhưng mọi người đều từ chối bởi “Ở đây rất gần trường, nếu bị thầy cô phát hiện chúng ta còn nấn ná ở đây thì chết chắc, đồ ngốc”.
[1] Hát KTV: Là một kiểu hát Karaoke mà ở trong đó có một sân khấu nhỏ, ngoài ra còn có các phòng riêng nữa. (BTV)
Trong nháy mắt mọi người đều đã trở về chỉ còn lại Kiều Tô và Dịch Bách Đồng đứng trước quán cơm.
“Đã muộn thế này rồi cơ à.” Kiều Tô nhìn đồng hồ đeo tay, rồi ngẩng đầu nói với Bách Đồng, “Đi nào, tớ đưa cậu về”.
“Không cần đâu.” Dịch Bách Đồng xoa xoa mũi rồi tiện thể chỉnh chiếc cặp đang đeo trên vai, “Tớ tự về cũng được, lát nữa tớ đi xe buýt”.
Làm sao có thể bắt người ta tiễn cô về bằng cách khuân chiếc xe đạp lên xe buýt hay là cưỡi xe đạp đuổi theo sau xe buýt chứ? Như thế thì chẳng khác nào mấy mô tuýp trong phim tình cảm.
“Cậu đi xe buýt tuyến số bao nhiêu?” Kiều Tô hỏi.
“126, còn phải chờ nửa tiếng nữa.”
“Lâu thế cơ à.”
“Ừ.” rồi nói tiếp, “Chuyến đó nhanh nhất rồi đấy.”
Họ nhìn nhau trong giây lát rồi Kiều Tô mím chặt môi nói: “Hay là để tớ đưa cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-len-doi-moi-peter-pan/2782924/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.