Anh đến bên em trong sự cô đơn và sợ hãi.
Từ trước tới nay em vẫn luôn biết điều đó.
Bởi anh không bao giờ chia sẻ với em nỗi cô đơn, sự tuyệt vọng
cùng trái tim nổi loạn và dù em biết những điều đó nhưng
em cũng không thể biến những thứ đó trở thành niềm vui được.
Em muốn ôm anh nhẹ nhàng và thắm thiết.
Mỗi lần gặp anh không gian thật yên lặng giống như những đường
kinh tuyến lặng lẽ gặp nhau tại một điểm, tựa như vầng sáng trên
mặt nước phản chiếu khuôn mặt mềm mại và trong sáng của anh.
Hai ta cùng cố gắng mạnh mẽ, gắng sức dẻo dai
và nỗ lực hết mình để đợi chờ một cái ôm nhẹ nhàng và thắm thiết.
Bởi anh không phải là Tristan, còn em cũng không phải là Isolde.
Chúng ta chỉ là những con người bình thường không có nghĩa vụ
hy sinh hạnh phúc của bản thân cho tổ quốc.
Nhưng chúng ta hãy hi vọng cuộc gặp lần này sẽ giống như một
chuyến lãng du dài mà giản dị để sỏi đá trên mặt đất được
vươn mình lên hôn những đám mây xanh cao vợi.
Cũng như em vẫn luôn dừng lại tại đây.
Anh yêu, em đang ở đây, em vẫn luôn ở đây.
... Never say goodbye, ever say goodbye.
... If I ’ve been here.
1.
Vào những ngày hè năm ấy anh đã gặp ai và ai đã gặp anh, chúng ta đã nhận được sự thương hại của Thượng Đế nhưng cuối cùng cả hai đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-len-doi-moi-peter-pan/2782922/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.