Nếu hành tinh này không có phương Bắc,
cũng chẳng còn phương Tây,
Vậy phải chăng chúng ta là một câu chuyện truyền kỳ bất diệt...
Ở một nơi cách xa mùa hè, có nỗi hoang mang đang chuyển động
yếu ớt nhưng ở đó lại có ánh mắt nhìn nhau lạ kỳ và bí ẩn.
Có thể anh không bao giờ biết em là ai bởi em chỉ men theo những
tuyến đường bên trái.
Nhưng anh lại quen nắm bàn tay bên phải của em, và bởi
những ngón tay đó đã in hằn những ký ức lạnh lùng trong anh.
Mười năm trôi qua khiến mọi thứ không ngừng biến đổi.
Ngoại trừ ký ức,
Những thứ khác chẳng thể nào tồn tại mãi mãi.
... So I will always wait you.
... Because of my face in thine eyes.
... Thine in mine appears, and true plain hearts do in the faces rest.
1.
Đau khổ có thể trở thành sợi dây gắn kết hai người, thù hận cũng như vậy. Bạn không thể quên, chứng tỏ bạn cũng chưa thể tha thứ, bạn chưa thể tha thứ, có nghĩa là bạn sẽ mãi mãi bị đối phương giam cầm. Hoặc bạn có thể chiến đấu ngoan cường trên tấm lưới đã được đan sẵn, sau đó chọn cách để những ảo tưởng điên cuồng đi hủy diệt, và cuối cùng đem sự ngây thơ đi giết người.
... Trích dẫn lời Kiều Tô
2.
Có giọng ai đó đang kêu gào thảm thiết trong trái tim cậu, vẫn luôn luôn ở trong trái tim cậu bởi cậu không muốn phóng thích nó ra bên ngoài. Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-len-doi-moi-peter-pan/2782918/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.