Rất nhiều năm sau, em vẫn còn nhớ những tháng ngày bên anh.
Ngày đó dù không có gió, nhưng ánh mặt trời dường như
cũng đã thay đổi để hài hòa với ô cửa kính,
cùng với bóng râm của cây long não nhuốm một màu đen
như mực trên khóe mắt và cặp lông mày của anh.
Thoáng thấy những vết lấm bẩn trên trán khi anh đang đá bóng,
Có khi bắt gặp hình ảnh anh đang ngậm cây bút
và ngồi ngáp liên hồi trong lớp.
Mái tóc đen mượt mà lướt qua bên vành tai trắng toát,
một đen một trắng, hệt như hai màu phím của cây đàn piano.
Em nhớ mãi những khoảnh khắc đó.
Và bầu trời hôm nay vẫn trong xanh thoáng đãng.
Trên trời lại không một đám mây.
Không có nơi nào.
Tựa như chúng đã bị cơn sóng biển trên người anh cuốn đi.
Em biết, anh là vị chúa tể Pharaoh,
anh luôn thích đuổi hình bắt bóng.
1.
Tôi chưa từng ca ngợi chuyện tình của Romeo và Juliet, bởi tình yêu của họ chỉ có được trong một chút tự do và vĩnh hằng trước cái chết. Sao lại có thể chết vì người mình yêu, nếu chết rồi thì làm sao có thể yêu được nữa? Vì thế tôi ngưỡng mộ tình yêu mang tính hủy diệt giữa Tristan và Isolde hơn. Tôi nhớ bộ phim điện ảnh này được dịch sang tiếng Trung với tên là ʺWangzhe zhi xinʺ (Trái tim bậc vương giả),đối mặt với cái chết, Tristan đã nói với Isolde rằng:
... You were right, I don’t know if life
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-len-doi-moi-peter-pan/2782915/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.