4.
Mưa có vẻ đã ngớt. Chỉ còn đâu đó tiếng sấm vẫn đánh ầm vang ở phía xa xa. Dịch Thư mở ô che mưa màu đen và lấy hai chiếc túi đựng đầy quần áo của Dịch Bách Đồng ra khỏi chiếc xe Santana, rồi đóng cửa xe lại.
Lúc quay lưng lại, ông nhìn thấy một thiếu niên có thân hình mảnh khảnh đang giơ chiếc cặp lên che mưa, dáng vẻ vội vàng sải bước nhảy khỏi vũng nước ở phía đối diện bệnh viện. Ban đầu Dịch Thư cũng không để ý lắm, nhưng càng tiến lại gần càng cảm thấy cậu ta trông rất quen. Nhìn gương mặt cậu ta khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, chững chạc và sáng sủa, mái tóc khá mềm mại và có màu nâu nhạt trầm tĩnh.
Dịch Thư bước tới phía dưới radar ở cổng bệnh viện, đúng lúc đó ông nhìn thấy cậu thanh niên kia đang cau mày giũ nước mưa trên người.
“… Cháu là Kiều Tô đúng không?” Ông đi tới, thắc mắc hỏi.
“Vâng?” Cậu thanh niên ngẩng đầu nhìn Dịch Thư, đôi mày vẫn đang nhăn nhíu, nhưng ánh mắt có pha chút bối rối, ʺVâng... đúng rồi ạʺ.
“Đúng là cháu rồi.” Dịch Thư không còn dè dặt vì nỗi lo nhận nhầm người nữa, dáng vẻ thư thái nói, “Không ngờ có mấy năm không gặp mà cháu đã lớn thế này rồi, suýt chút nữa chú không nhận ra”.
Kiều Tô càng thêm lúng túng, mắt mở to tròn, người đàn ông đứng trước mặt cậu lúc này khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, trông còn rất trẻ mặc dù mái tóc hai bên thái dương hơi lấm tấm bạc. Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-len-doi-moi-peter-pan/2782911/chuong-1-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.