Do vụ án Tô Thanh, bầu không khí lâm triều hôm nay nghiêm trọng hơn ngày trước vài phần.
Khánh Đế ngồi lên long ỷ, mất hết hào hứng mà hỏi ý kiến của các quan viên cung kính đứng đầu: “Hôm nay chư vị ái khanh có chuyện gì muốn bẩm tấu?"
Lưu Liên tiến lên trước một bước, cao giọng hô: "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có tấu chương muốn tấu!"
Ánh mắt Khánh Đế lướt qua Lưu Liên, có chút không kiên nhẫn mà phất tay, trầm giọng nói: "Chuẩn tấu!"
Nhan Duật đứng ở dưới triều đường, vẫn là biểu cảm cười như không cười trước sau như một, mang theo chút trêu đùa, nhưng ánh mắt lại âm thầm lướt lên mặt Khánh Đế. Khi Khánh Đế nhả ra hai chữ chuẩn tấu, dường như hắn có thể đoán trước được sóng to gió lớn đến gần.
Lưu Liên tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Bệ hạ, hôm qua thần thẩm vấn vụ án Tô Thanh buôn lậu binh khí, đã thẩm tra rõ là sự thật. Nhưng trong lúc thẩm án, vi thần đã tra ra vụ án Bạch gia năm đó là án oan, hôm nay thần cả gan thượng tấu, khẩn thiết xin bệ hạ phúc thẩm án này!"
Chỉ là hơn mười chữ ngắn ngủi, nhưng sự kiên định ẩn chứa trong đó lại giống như góp nhặt từng ngày. Nghĩ đến Huyên tỷ tỷ và người nhà bị oan, Lưu Liên có phần không thể đè nén cảm xúc, hai tay nắm chặt thành quyền, không thể kiềm chế mà run rẩy nhè nhẹ, làn môi càng vì xúc động mà hơi trở nên trắng bệch.
Cả triều đình đột nhiên im lặng, giống như đầm nước chết. Mà sau đó, đầm nước ấy lại giống như bị bỏ một khối đá lớn vào, sôi trào lên không thể ngăn cản. Phần lớn những người có mặt ở đây đều không kìm được hít vào một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Liên.
Vụ án Bạch gia đã qua ba năm, nhưng vụ án đó liên đới rất rộng. Không chỉ khiến Bạch hoàng hậu quyền khuynh triều dã khi ấy thắt cổ tự vẫn bỏ mình, quan viên thân cận với Bạch hoàng hậu cũng bị liên lụy, người thì bỏ tù, người thì xử trảm, Tố Y cục năm đó bị diệt, Anh Quốc công Bạch Nghiễn, tướng quân Bạch Tố Vệ, nữ quan Bạch Tố Huyên của Bạch gia đều liên lụy dẫn đến chết, mà Bạch gia gặp nạn diệt môn, binh tướng dưới trướng Bạch Tố Vệ cũng bị liên lụy tội danh mưu phản, người thì chết, người thì lưu đày… Ba năm qua, không ai dám nhắc đến án này, ai cũng sợ Khánh Đế nổi trận lôi đình, nhưng ai cũng không ngờ, người nói ra án này lại là Thượng thư bộ Hình Tần Phi Phàm mới nhậm chức. Vị quan viên trẻ tuổi này khiến các triều thần không nhịn được mà vuốt mồ hôi vì tính ăn nói ngay thẳng của hắn.
Rõ ràng Khánh Đế cực kỳ kinh ngạc, trong nháy mắt sắc mặt ngài đã trở nên u ám, mà trong tròng mắt đen, chỉ trong nửa khắc đã phủ đầy hung hiểm trùng trùng: “Tần ái khanh, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Lưu Liên ưỡn thẳng sống lưng, cao giọng nói: "Trong phủ Tô Thanh giam giữ một người, người đó là Trạng nguyên Thẩm Phong năm Khánh Nguyên thứ mười, hắn có sở trường mô phỏng nét chữ của người khác. Ba năm trước, Tô Thanh lợi dụng hắn, đã mô phỏng nét chữ của Bạch Tố Huyên viết một phong thư, nội dung chính là: Cô mẫu căn dặn, mọi việc ổn thỏa, mau chóng vào kinh bàn bạc đại sự, phong thư đó là cho Bạch Tố Vệ. Mà đồng thời, lại mô phỏng nét chữ của bệ hạ, viết cho Bạch Tố Vệ một phong thư, triệu hắn về kinh."
Đối với cái tên Thẩm Phong, bách quan vẫn còn nhớ rõ, đều cho rằng hắn đã chết rồi, bây giờ lại biết hắn bị Tô Thanh giam giữ, lập tức đều kinh hãi vạn phần. Nếu như phong thư trình lên từ tay Tô Thanh là giả, vậy thì chân tướng của vụ án đó quá sâu xa rồi.
Tròng mắt lạnh lùng của Khánh Đế híp lại: “Không phải Thẩm Phong chết rồi sao?"
"Bệ hạ, Thẩm Phong chưa chết, người chết trong nhà trọ năm đó là bạn đồng môn của hắn, là Tô Thanh mượn cái chết để hắn bỏ trốn."
"Tần ái khanh, trẫm biết tính tình ngươi ngay thẳng, nhưng vụ án Bạch gia, chứng cứ rõ ràng, năm đó đã tìm ra binh khí trong đồ cưới của Bạch gia, tìm ra được long bào trong phủ của Bạch Nghiễn. Bạch Tố Huyên cũng tự thiêu vì tội, đều là chứng cứ rành rành, chỉ dựa vào một phong thư giả mạo, không đủ để chứng minh điều gì, án này không cần thẩm tra lại nữa. Ngươi lui ra đi!" Khánh Đế lạnh lùng nói. Mặc dù trên mặt ngài cố hết sức duy trì vẻ trấn tĩnh, nhưng thật ra đáy lòng đã dậy sóng.
Có vài cung nhân thấy thế tiến lên kéo Lưu Liên, hắn lại gạt ra, không chút hoang mang quỳ xuống mặt đất, từ từ gỡ mũ quan trên đầu xuống, đặt lên mặt đất bên cạnh mình, thần sắc trên mặt hắn dứt khoát, dáng vẻ quyết đánh đến cùng. Dáng vẻ này của hắn khiến cho đám quan viên đều vô cùng lộ vẻ chấn động. Nếu như vụ án Bạch gia thật sự là án oan, sao có thể không khiến người ta chấn động.
"Bệ hạ, vi thần thân là Thượng thư bộ Hình, đối mặt với án oan như vậy, xin thứ lỗi cho vi thần không thờ ơ hờ hững, lạnh lùng vô tình được. Nếu như vi thần không thể khiến án oan rửa sạch, vậy thì vi thần cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục làm chức Thượng thư bộ Hình này nữa. Vi thần khẩn thiết xin bệ hạ khai ân, cho phép phúc thẩm án này, giải tội với thiên hạ, giúp oan hồn ngủ yên!"
Đầu mày Khánh Đế nhíu lại, nhìn chằm chằm Lưu Liên với vẻ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm tròng mắt mà kiên định của hắn, nhìn chằm chằm bờ môi hơi mím của hắn, cảm thấy vẻ mặt này của hắn rất quen thuộc, mơ hồ hình như đã từng thấy từ khuôn mặt ai. Hoảng hốt trong nháy mắt, ngài đã phản ứng lại với ý tứ trong lời Lưu Liên, giận đến mức ngón tay run lên, chỉ vào Lưu Liên lạnh lùng nói: "Phản rồi, phản rồi, Tần Phi Phàm, ngươi đang làm gì? Ngươi lại dám uy hiếp trẫm?"
"Bệ hạ, thần không hề uy hiếp bệ hạ, mà là nếu như vụ án Bạch gia không thể phúc thẩm, vi thần thật sự không còn mặt mũi làm Thượng thư bộ Hình nữa."
Vu Tuyên Vu thái phó vẫn luôn đứng ngoài quan sát nhíu mày, tiến lên một bước cũng quỳ xuống đất: “Bệ hạ, hôm qua thần nghe thẩm án, phát hiện quả thực vụ án Bạch gia tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, thần khẩn thiết xin bệ hạ ân chuẩn thẩm tra xử lý án này lại một lần nữa."
Vu Tuyên trần thuật lại sự phẫn nộ của mình trong từng tiếng, mang theo bi thương xúc động và đau xót.
"Bệ hạ, nếu như điểm đáng ngờ, vậy nên thẩm tra xử lý lại một lần nữa, cho dù là oan hay không oan, thẩm tra mới biết. Bệ hạ, thần cũng khẩn thiết xin phúc thẩm án này." Thượng thư bộ Lại tân nhiệm tiến lên nói.
"Thần tán thành!"
"Thần cũng tán thành!"
Khánh Đế nhìn thần tử quỳ trên mặt đất, trong lòng nóng nảy giận dữ một trận, ngài chăm chú nhìn lướt qua trong điện, phát hiện khoảng chừng một nửa quan viên đang đứng bên phe phúc thẩm. Sắc mặt Khánh Đế trắng bệch trong nháy mắt, ngài ho khan kịch liệt vài cái, quay đầu nhìn Nhan Duật lẳng lặng đứng ở một bên, híp mắt nói: "Nghiêm Vương, hôm qua ngươi cũng đi nghe thẩm vấn, ngươi có cảm thấy vụ án Bạch gia là án oan không?"
Nhan Duật thu lại nét cười mà như không ở khóe môi, tiến lên vài bước, vén vạt áo lên quỳ xuống đất, bình tĩnh nói: "Thần đệ không cảm thấy vụ án Bạch gia còn có nghi vấn gì."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Khánh Đế hơi hòa hoãn, nhưng Nhan Duật lại nói tiếp: "Không có nghi vấn gì, là vì thần đệ có thể khẳng định chính là án oan! Thần đệ tán thành thỉnh cầu hoàng huynh phúc thẩm án này!"
Khuôn mặt vất vả lắm mới có chút hòa hoãn của Khánh Đế trở nên u ám, ngài chỉ vào Nhan Duật nói: "Trẫm suýt quên mất, năm đó, Bạch Tố Huyên đã sắp gả cho ngươi, trẫm không nên hỏi ngươi chuyện này."
"Hoàng huynh, nếu như vụ án Bạch gia đã có điểm đáng ngờ, nếu như không phúc thẩm, e rằng sẽ tổn hại đến đức danh của hoàng huynh, vẫn xin hoàng huynh cân nhắc!" Nhan Duật chậm rãi nói. Sắc mặt Khánh Đế trắng bệch, ngài vỗ bàn, chậm rãi nói: "Trẫm hơi mệt rồi, chuyện này để sau bàn tiếp!"
Ngày sau bàn tiếp?
Sau khi Khánh Đế nói ra lời này, trong điện lập tức yên tĩnh trở lại.
Ngày sau bàn tiếp?
Ngày sau nào bàn tiếp?
Rất rõ ràng câu này là ý chối từ, Khánh Đế không hề muốn phúc thẩm án này. Nếu như ngày sau bàn tiếp vẫn từ chối, vậy thì còn phải bàn tiếp sao?
Vu Tuyên cao giọng nói: "Xin bệ hạ ân chuẩn!"
Khánh Đế xoa trán nói: "Đầu trẫm vô cùng đau, hôm khác bàn tiếp, bãi triều!"
Khánh Đế nói xong, không nhìn quần thần thêm cái nào nữa, dưới sự dìu đỡ của Lý Anh, lập tức bước nhanh rời đi.
Nhan Duật đã sớm đoán được Khánh Đế sẽ không dễ dàng đáp ứng phúc thẩm, nhưng không ngờ Khánh Đế sẽ mượn bệnh thoái thác, nhìn bóng người được cung nhân vây quanh rời đi, con ngươi hẹp dài híp lại.
"Nghiêm Vương, xem ra nếu muốn phúc thẩm vụ án Bạch gia sẽ rất khó." Vu Tuyên Vu thái phó đi đến trước mặt Nhan Duật, chậm rãi nói.
Dường như trong lúc vô tình ý cười phác họa trên làn môi mỏng của Nhan Duật đã thêm vài phần lạnh giá, hắn thản nhiên nói: "Vu đại nhân sẽ không bị chút khó khăn này hù dọa phải không? Chân tướng chính là chân tướng, e rằng chuyện này còn phải cần Vu đại nhân lo lắng chu toàn!"
Vu Tuyên gật gật đầu, nghiêm nghị nói: "Nghiêm Vương nói gì thế, nếu như lão thần đã biết chuyện này, tuyệt đối không thể thờ ơ. Ngày mai lâm triều, lão phu vẫn muốn tiếp tục tấu xin bệ hạ!"
Nhan Duật gật gật đầu, lúc này chúng thần trong điện đã từ từ tản đi, chỉ có Lưu Liên vẫn lẻ loi quỳ trên mặt ngọc thạch, vẻ mặt lạnh lùng cô đơn. Hắn bước nhanh qua đó, đỡ Lưu Liên đứng lên, cười thản nhiên nói: "Tần đại nhân, đứng lên đi, tiếp tục quỳ cũng không ai thấy được."
"Tại sao bệ hạ lại như vậy? Nghe thấy đó là án oan, lẽ nào bệ hạ không muốn tra rõ ràng sao? Sao bệ hạ có thể thờ ơ như thế?" Lưu Liên nhanh tay túm lấy tay áo Nhan Duật, dường như hoàn toàn không tin nổi chuyện vừa nãy.
Nhan Duật cười trào phúng, vỗ vỗ vai Lưu Liên: “Tiểu tử, ngươi vẫn hơi non!" Hắn ghé tai nói thầm bên tai Lưu Liên: “Năm đó vụ án này do Thánh thượng khép tội, nếu như đáp ứng phúc thẩm, chẳng phải chính là tương đương với năm đó ngài đã làm sai sao! Dân thường phạm chút sai sót không sao, là Hoàng đế, phạm phải sai lầm lớn như thế chính là tổn hại đến sự thánh minh của Hoàng đế. E rằng..." Lời tiếp theo, Nhan Duật không nói ra miệng. E rằng, cho dù Khánh Đế biết rõ đó thật sự là một vụ án oan, ngài cũng không sẵn lòng phúc thẩm. Huống hồ bây giờ ngài vẫn còn có nghi ngờ.
Sắc mặt Lưu Liên trắng bệch đến tột cùng, hắn buông bàn tay túm tay áo Nhan Duật ra, lập tức đuổi theo hướng Khánh Đế rời đi.
"Ngươi muốn làm gì?" Nhan Duật bước nhanh đến trước mặt Lưu Liên, ngăn đường hắn.
Lưu Liên hít một hơi, nói với vẻ mặt dứt khoát: "Ta phải đi yết kiến bệ hạ, thỉnh cầu ngài phúc thẩm án này! Nếu như không thể thuyết phục ngài, ta sẽ quỳ xuống không đứng lên."
Nhan Duật cười như không cười nói: "Vô dụng, bây giờ Thánh thượng đang giận dữ, nếu như ngươi đi thật, e rằng cái mũ cánh chuồn của ngươi sẽ khó giữ được nữa. Chờ sau khi ngài bình tĩnh lại, bản vương sẽ tự có cách!"
"Nếu như vụ án Bạch gia không thể phúc thẩm, cái mũ cánh chuồn này không cần cũng thế!" Lưu Liên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ dứt khoát.
Lần này Nhan Duật lại không ngăn Lưu Liên, chỉ thản nhiên nói: "Chỉ sợ e rằng ngươi vứt bỏ chiếc mũ cũng vô ích, chi bằng giữ lại có lẽ còn có chút công dụng!"
Lúc này Lưu Liên mới ngừng chân, cúi đầu suy nghĩ một lát, hắn nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng đã chờ đến ngày này, lại thu được kết quả như thế, khiến hắn gần như luống cuống. Hắn cũng biết mình không thể kích động, nếu không nhất định phí công nhọc sức. Nghĩ thông điểm này, Lưu Liên không nói lời nào, quay người đi ra ngoài điện.
Hai người cùng ra khỏi cung, Nhan Duật nói với Lưu Liên: "Ngươi quay về nói một tiếng với Cửu gia chuyện này, cứ nói ta sẽ nghĩ cách."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]