Editor: Xám
Hắn thẳng lưng cứng đờ, im lặng nhìn từng giọt huyết châu kia, chỉ cảm thấy hình như trái tim mình cũng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đó, không nhặt lại được nữa. Một nỗi đau đớn vô ngần lan đến ngực, rồi bao phủ mỗi một góc khuất khắp toàn thân, sự tuyệt vọng cứ giống như còn sống mà không còn lưu luyến điều gì, từ từ cắn nuốt hắn, cho đến khi chìm ngập.
Tiếng dây đàn đứt đã kinh động đến Ngọc Băng, nàng vội vàng đi đến. Nhìn thấy dây đàn đứt đoạn, huyết châu rơi xuống dây đàn cùng với mười ngón tay bị cứa đứt của Nhan Túc. Ngọc Băng giật mình, vội vàng lấy khăn gấm ra, cầm máu cho ngón tay Nhan Túc.
"Điện hạ, trời sắp sáng rồi, một lát nữa ngài còn phải vào triều, trước tiên nằm nghỉ một lát đi." Nhan Túc giống như tượng đất, mặc cho Ngọc Băng đỡ nằm xuống giường, nhắm mắt lại, không còn tiếng động gì nữa.
Ngọc Băng không biết Nhan Túc đang ngủ hay là làm sao, nàng buông tấm màn xuống, ngồi ở bên giường trông coi không dám rời đi. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nhạy cảm phát hiện ra, vương gia đã chịu đả kích ngập đầu.
Đêm tối đã qua, bình minh bước đến. Ánh nắng leo lên song cửa sổ, tỏa vầng sáng nhàn nhạt xuống mặt đất.
Nhan Túc vẫn không có động tĩnh gì.
Hắn đã bỏ lỡ giờ mão lên triều, đây là chuyện tuyệt đối sẽ không xảy ra vào trước đây.
Bóng mặt trời di chuyển, sắc trời đã gần trưa, trong con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236468/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.