Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, tôi nằm trên giường không dậy nổi, nhưng khi cậu ấy thức dậy, tôi vẫn tỉnh.
Tôi nằm lên gối nằm của cậu ấy, giọng nói có chút khàn khàn hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Dạ 8 giờ."
Cậu ấy nói thời gian cho tôi, rồi nhặt chiếc gối đang nằm dưới sàn lên nói: "Em xin nghỉ phép cho anh, anh ngủ thêm đi."
Mặc dù tôi cũng rất muốn ngủ thêm, nhưng tôi nghĩ mình đã xin nghỉ quá nhiều lần trong hai tháng qua.
Tôi lắc đầu nói: "Anh ngủ thêm mười phút nữa thôi."
Cậu ấy hôn lên mí mắt tôi, thì thầm: "Lát nữa em sẽ gọi anh dậy."
Tôi gật đầu, yên tâm ngủ thiếp đi.
Khi tôi thức dậy, tôi cảm thấy mình đã đánh một giấc rất đã.
Trong lòng tôi chợt thấy bất an...
Tôi vội vàng lấy chiếc điện thoại di động ở đầu giường, nhìn thấy thời gian đã là 11 giờ 30, còn có hai tin nhắn trên WeChat của tổng biên tập.
—— Đặng Lăng, phiền em giải thích một chút.
—— Tại sao người đến xin nghỉ phép cho em lại là giám đốc Phó? Ah......
Phó Dư Dã!
Buổi chiều tôi không muốn đi làm nữa!
Sau rất nhiều lần đấu tranh tâm lý và tự động viên mình, tôi vẫn đứng dậy, thay quần áo rửa mặt thì nghe thấy tiếng ai đó bấm chuông cửa.
Vừa đi ra mở cửa thì thấy một người hầu nhà họ Phó mang đến hai hộp đồ ăn, nói: "Chào buổi trưa cậu Đặng, đây là bữa trưa ạ."
Tôi hơi bất ngờ, không cần nghĩ cũng biết là ai ra lệnh, chỉ có thể nhận lấy nói: "Cảm ơn, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801635/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.