Bác sĩ Lâm là một nữ bác sĩ trung niên với mái tóc ngắn, khám bệnh rất chuyên nghiệp lại không mất đi sự dịu dàng, làm cho tôi bỗng có cảm giác mình nhìn thấy một Đàm Sơ khi lớn tuổi. Tiểu Dã nói với tôi bác sĩ Lâm là bác sĩ riêng của gia đình họ nên tôi không cần phải lo lắng.
Khám tổng quát cho cơ thể tôi đều là do bác sĩ Lâm thực hiện, sau khi đưa ra bản kết quả, cô ấy nói với tôi rằng trong cơ thể tôi có một bộ phận đặc biệt, nhưng nó chưa phát triển hoàn thiện, nếu tôi muốn sinh đứa thứ hai, tôi nhất định phải uống loại thuốc mà cô ấy kê cho. Dù không sinh thêm đứa nữa thì thuốc đó hỗ trợ cho cơ thế của tôi rất nhiều.
Cô ấy còn hỏi tôi bao lâu thì quan hệ một lần rồi kê cho tôi vài viên thuốc, lúc đó đầu tôi ong ong, không nghe kỹ nên cũng chỉ cúi đầu đáp lại.
Ngày hôm sau, người hầu của nhà họ Phó mang thuốc đến cho tôi, tôi nhìn thấy hộp thuốc trong phòng khách, mặt cũng cảm giác nong nóng.
Tôi mang hộp thuốc để vào ngăn tủ trong nhà tắm, lúc phân loại thì thấy trên đó có ghi rõ cách uống, cách dùng. Ngoài mấy gói thuốc tắm còn có một cái hộp dài, trông rất cổ, vừa mở ra tôi liền thấy có một vật làm bằng ngọc bích hình giọt nước, được khoét rỗng một lỗ, như thể có thể nhét thứ gì đó vào. Ngoài vật này ra, trong hộp còn có một lọ thuốc nhỏ, vừa mở nắp, một mùi thuốc nồng nặc tỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801634/chuong-72.html