Thật ra, cảm xúc có thể truyền từ người này sáng người khác.
Lòng tôi rối bời, nhưng ở trước mặt mẹ tôi phải tỏ ra thật bình tĩnh, vì tôi muốn mẹ biết rằng mẹ có thể dựa dẫm vào tôi. Mặc dù tôi vẫn còn đang hoảng sau khi tra tình huống tệ nhất khi bị xuất huyết não trên Baidu. Nếu tôi thể hiện sự sợ hãi, mẹ sẽ lại hỏi tôi chuyện này chuyện kia, hoặc là nói, mẹ dần ít dựa dẫm vào tôi hơn, có thể tôi sẽ không còn giữ được sự bình tĩnh nữa.
Giống như khi tôi gửi tin nhắn cho Tiểu Dã, tôi thực sự không biết có nên nói chuyện này với cậu ấy không, nhưng tôi biết nếu cậu ấy biết ba tôi nhập viện nhất định sẽ đến giúp tôi, nhưng mẹ tôi nhất định sẽ không muốn gặp cậu ấy ngay lúc này, ba tôi cũng vậy, nên tôi không muốn làm liên lụy đến cậu ấy. Có lẽ khi ba tôi tỉnh lại, sẽ nói chuyện với ông cho thật rõ ràng, lúc đó gặp gỡ cũng chưa muộn.
Nhưng Tiểu Dã lại không hỏi gì cả, câu trả lời ngắn gọn ấy khiến lòng tôi bình tĩnh trở lại, như thể dù có chuyện gì xảy ra, phía sau tôi luôn có người để tôi có thể yên tâm dựa vào.
Được cậu ấy tin tưởng, tôi cảm thấy như những gì tôi đang làm ngay lúc này đều là đúng đắn.
Tựa như, tôi tưởng tượng, khi ba tôi tỉnh dậy, có lẽ ông ấy sẽ đồng ý.
Cho dù ba có không đồng ý, tức giận với tôi, thì cũng tốt hơn là hiện tại không làm được gì.
Tôi một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801620/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.