Tôi chỉ cảm thấy cánh tay ngày càng đau, chân ngày càng yếu. May mắn thay, cậu ấy vẫn còn chút lương tâm để ý đến, bế tôi lên, nói: "Anh à, thể lực của anh kém quá."
Tôi chỉ còn đủ sức để liếc cậu ấy, lại còn bị cậu ấy cười.
Cậu ấy bế tôi lên giường, tôi tưởng rằng cuối cùng cũng xong rồi, nhưng không ngờ cậu ấy lại lấy trong ngăn kéo ra một chiếc bao cao su khác, tôi nhìn động tác ung dung của cậu ấy, não đã phản ứng được nhưng cơ thể lại không chịu hợp tác, còn chưa bò được bao xa thì đã bị cậu ấy tóm lấy cổ chân.
"Anh có thích tư thế này không?"
"Không... không thích..."
Tôi khàn khàn không chịu.
"Nhưng mà em thích."
...
Vì vậy, ngày hôm sau, khi Tiểu Sư đến phòng tìm tôi, tôi vẫn đang nằm trên giường trốn tránh nhân sinh.
Thằng bé kéo chăn của tôi, gọi: "Ba ơi, ba à, ba ơi ba..."
Cổ họng đau, đầu đau, tay đau, chân đau, mông đau, căn bản không thèm để ý đến thằng bé.
Thằng bé càng kéo chăn mạnh hơn, thậm chí còn muốn trèo lên.
Tôi sợ thằng bé mà nhảy lên thì người tôi gãy làm đôi mất.
Thằng bé ghé đầu vào, hắng giọng một cái, vừa định nói gì đó thì Phó Dư Dã đã đi vào.
Cậu ấy bế Tiểu Sư - cái thằng nhóc nãy giờ đang cố leo lên người tôi - tránh xa tôi.
Nói: "Ba con còn đang ngủ, chúng ta đi ra ngoài đi."
"Ba là con heo lười."
Tiểu Sư mắng tôi.
Tôi: "Phải phải phải, ba là con heo lười, còn con là heo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801619/chuong-57.html