Tôi nhìn cậu ấy, một cái tát như đánh tan tất cả mọi thứ, thiên ngôn vạn ngữ đều tan thành mây khói.
Phó Dư Dã nhìn tôi chằm chằm: "Em nói sai gì sao? Đến cả nhà của mình anh còn chẳng chịu trở về, lại tới chỗ này mà ở cùng người khác. Anh chưa từng muốn ở cùng em. Cũng phải, anh rộng rãi hơn em nhiều, sau khi chia tay đã có thể ở bên cạnh một người phụ nữ khác, không phải anh muốn biết chuyện Ngôn Nhi định nói là gì sao? Chính là ngày đó em quỳ trước cửa phòng ông nội em như một thằng ngốc, cầu xin ông buông tha cho anh."
Giọng nói cậu ấy nhẹ nhàng, nhưng tôi lại thấy nó như con dao găm sắc nhọn mà cứa nát trái tim tôi, tôi cứ như một chiếc máy bay mất khống chế, cứ chao đảo trên không trung. Lý trí liên tục cảnh báo cho tôi, nhưng cảm xúc đã bao phủ hốc mắt.
Phó Dư Dã là người kiêu ngạo cỡ nào chứ, Phó Dư Đường bồi dưỡng cậu ấy trở thành người nối nghiệp, chưa bao giờ để cậu ấy phải hạ ngạo khí của mình, vậy mà cậu ấy lại...
"Anh có thấy không? Lúc em lo cho tương lai hai đứa mình, anh lại đi yêu đương với một người khác, từ trước đến nay anh chưa từng đặt niềm tin ở em, hoá ra, em cứ như một thằng hề......"
Cậu ấy cứ lạnh lùng như thế mà nhìn tôi, như ánh mắt lại tràn ngập sự đau đớn.
Tôi hít hít mũi, cố gắng nén hết nước mắt xuống mà nói:
"Tôi không trở về nhà, là bởi vì tôi không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801605/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.