Giọng nói của Phó Dư Dã lập tức trở nên luống cuống.
"Anh ơi, anh đừng khóc, là do em nói sai, đừng khóc."
Mà lúc này, lại có pháo hoa vang lên trên bầu trời đêm, tiếng pháo hoa ồn ào át đi lời nói của cậu.
Tôi không nghe rõ cậu ấy đang nói gì.
Bên tai cứ vang lên tiếng pháo hoa liên hồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về trời đêm.
Trái tim đau nhói, cả người giống như một cái cây khô héo đung đưa theo gió lạnh như sẽ ngã xuống bất cứ khi nào.
Tôi lau khô nước mắt, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ giản đơn đã vội chạy ra cửa sân, mở cửa, màn đêm đen thẳm làm tôi mê man đứng chết lặng một chút, rồi tôi cứ vô hồn mà đi về phía trước.
Bên tai vẫn còn vang giọng nói của Phó Dư Dã.
Cuối cùng tôi nhìn thấy một chiếc xe jeep màu đen đậu ở ven tường.
Xe jeep không bật đèn, đen tuyền như thể đã đỗ ở đây rất lâu rồi.
Tôi bước nhanh đi qua.
Muốn kéo cửa xe, nhưng có lẽ tay tôi đã bị đông cứng, kéo vài lần mà cửa xe vẫn chẳng chịu mở.
Cuối cùng cửa xe đột nhiên tự mở toang.
Phó Dư Dã bước xuống, nhìn thấy tôi, cậu chẳng nói lời nào mà kéo tôi vào ghế sau.
Cậu ấy phủ áo khoác lên người tôi, đôi tay cậu ôm lấy hai tay tôi.
"Anh có biết ngoài trời đang là âm độ không?"
Nhìn vẻ mặt vừa lo lắng lại vừa tức giận của cậu, nhìn cậu thật giống một chú sư tử đang gầm uy.
Nghe cậu trách cứ, thế nhưng tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801604/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.