Trương Bác lẳng lặng ngồi ở ghế lái, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Lệ Cảnh Hành đang nhìn về phía Thẩm Niệm, hoàn toàn không có ý định xuống xe.
Ánh đèn đường hắt vào tia sáng dịu nhẹ lên mặt Lệ Cảnh Hành. Lệ Cảnh Hành vốn đã rất điển trai, khuôn mặt tinh xảo được ánh đèn neon chiếu sáng, càng khiến anh giống như từ trong tranh bước ra.
Nhưng không biết tại sao, Trương Bác nhìn anh lại cảm thấy hiện tại anh đang rất cô đơn, như thể cả thế giới đang xa lánh anh, anh chỉ đơn độc, lẻ loi một mình trên cuộc đời này vậy.
Nhìn mãi, nhìn mãi, Trương Bác tự nhiên lại hơi thương cảm.
Sau khi suy nghĩ, anh cất tiếng hỏi: “Lệ tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong xe khá ồn ào, tiếng xe cộ qua lại trên phố, tiếng từ các quầy bán đồ ăn trong chợ đêm, tiếng trò chuyện của những người ăn khuya, tiếng cụng ly,… đủ loại âm thanh hội tụ lại với nhau, hình thành một giai điệu độc đáo mà chỉ nhân gian mới có.
Nghe Trương Bác hỏi, Lệ Cảnh Hành cân nhắc một hồi, lại nhìn về phía hộp lễ phục ở bên cạnh: “Cậu chờ tôi một lát, tôi đi mua vài ký tôm hùm.”
Trương Bác: ???
Lệ Cảnh Hành cầm theo hộp lễ phục, mở cửa bước xuống xe, đi về phía Thẩm Niệm và Lý Dịch.
Khi đi đến khá gần bọn họ, Lệ Cảnh Hành dường như nghe thấy giọng nói của họ.
Lý Dịch và Thẩm Niệm đang ăn uống vui vẻ, một người là tín đồ ăn uống chính gốc, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-chop-nhoang-boss-sieu-cung-chieu-vo/1160392/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.