Chương trước
Chương sau
Dùng bữa xong Kiều Trạm Đông rời đi nhưng không dẫn theo Thanh Ninh đi cùng.
Ông ấy chỉ truyền đạt ý của tướng quân Kiều Âu, rằng vợ chồng Kiều Âu muốn đến thăm Lăng Ngạo và cùng tụ hội với vợ chồng Nghê Tử Dương.
Nghê Tử Dương suy nghĩ một chút, thương lượng cùng với Lăng Ngạo, rồi quyết định mời cả nhà Kiều Âu đến đây dùng cơm.
Tống Vĩnh Nhi vỗ tay hoan hô: “Quá tốt rồi! Đã từng nghe qua vợ của chú Kiều là nhân vật mày liễu không nhường mày râu, đêm nay cuối cùng mới có dịp được diện kiến phong thái của người!”
Kiều Trạm Đông tiếc nuối giải thích: “Lương Dạ gầy đây đang ở sa mạc Ả Rập, Thế Phương đã nói chuyện với con bê rồi, để nó về sớm để kịp tham dự hôn lễ của bệ hạ cùng hoàng hậu. Khi đó con mới có thể nhìn gặp.”
Tống Vĩnh Nhi sửng sốt: “Sa mạc Ả Rập? Du lịch sao?”
“Ha ha, không phải.” Kiều Trạm Đông nói tiếp: “Nơi đó là điểm trữ dầu lớn nhất thế giới, nước Ninh là nơi không có dầu mỏ. Giá nhập khẩu từ nước khác thì lại rất cao. Thế Phương thì gần sắp nắm quyền lực quân sự rồi, cho nên Lương Dạ muốn ở đó tạo dựng một thế giới riêng, tận dụng lượng dầu mỏ ở đó, giúp Thế Phương nâng cao năng lực chiến đấu của cả nước.”
Kiều Trạm Đông nói đến đây thì ngưng.
Tống Vĩnh Nhi nhất thời không thể hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của chuyện đó vào lúc này.
Nhưng đám người Lăng Ngạo thì lại hiểu rõ, dầu mỏ chính là tiền, tiền có thể đổi được rất nhiều thứ, nâng cao được rất nhiều thứ, cũng bảo vệ được rất nhiều thứ.
Đặc biệt là lúc quan hệ giữa Ninh quốc và Mạc Ly Quốc đang căng thẳng như hiện tại, một khi chiến tranh diễn ra, dù có thắng thì kinh tế cũng sẽ bị thụt lùi rất nhiều năm, đây là chuyện không thể nào tránh khỏi.
Lăng Ngạo không khỏi cảm thán: “thím nhỏ còn là một nữ anh hùng.”
“Ha ha, không dễ dàng gì có thể cùng Thế Phương đi tiếp, tất nhiên cần phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiếng cùng lùi.” Kiều Trạm Đông nói xong thì nói lời tạm biệt với mọi người, ông ta lái xe rời khỏi đảo Nguyệt Nha.
Sau đó mỗi người đều đi nghỉ trưa——
Đến khoảng ba giờ chiều, Nghê Tịch Nguyệt đến gõ cửa phòng vợ chồng Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi rất ham ngủ, ngủ đến mê mang. Nghê Tịch Nguyệt gõ cửa mấy lần, cô cũng không có một chút phản ứng gì.
Lăng Ngạo nhẹ nhàng rút cánh tay khỏi cổ cô, đi đến mở cửa phòng, nhìn thấy người ngoài cửa là mẹ thì mỉm cười: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Bây giờ Nghê Tịch Nguyệt rất thích nghe Lăng Ngạo gọi mình là mẹ, cảm thấy cực kì thân thiết.
Ánh mắt bà tràn đầy ấm áp, bà xuyên qua dáng người cao lớn của Lăng Ngạo nhìn người còn đang ngủ trên giường nói nhỏ: “Con lại đây trước đi.”
Lăng Ngạo mặc một bộ đồ ngủ sọc ca rô màu xanh đơn giản, nhìn rất trẻ trung, chậm rãi đi theo mẹ đến hành lang, nhịn không được vẩy vẩy cánh tay tê rần của mình.
Nghê Tịch Nguyệt hiểu ý nở nụ cười: “Vợ gối lên tay à?”
Lăng Ngạo cười hạnh phúc: “Vâng!”
Vì Bé Ngoan, bất kể là nhảy vào nước sôi lửa bỏng anh cũng không ngần ngại, huống chi chỉ là cho cô gối lên tay?
Nhớ đến bộ dạng làm nũng của cô trước khi ngủ, miệng còn ngọt ngào gọi không ngừng: “Chú ~ Chú ~! Người ta thích gối đầu lên tay chú, người ta vừa ngủ phải vừa nghe nhịp tim chú đập mới an tâm!”
Bé Ngoan thật sự là một nàng tiên nhỏ, cô đã yểm bùa khiến anh một lòng muốn quỳ dưới váy cô cả đời.
Cô nói gì anh nghe nấy.
Nghê Tịch Nguyêt khẽ thở dài một hơi, cười nhẹ nói: “Có một chuyện, ba con vừa mới nói cho ta biết. Ông ấy vốn không muốn con lo lắng, nhưng bây giờ không muốn nói cũng không được rồi.”
Vẻ mặt Lăng Ngạo thay đổi, anh có dự cảm hỏi: “Là chuyện của quốc vương Hoa Kì sao?”
Nghê Tịch Nguyệt gật đầu: “Mạc Ly Quốc sáng hôm nay tuyên bố rằng muốn kết thông gia cùng Hoa Kỳ, bây giờ cả thế giới đều biết Hoa Kỳ Quốc có hai cô công chúa. Lam Tư Pháp đọc tin thấy phát ngôn của Mạc Ly Quốc lập tức tuyên bố một tin khác, nói rằng khi Vĩnh Nhi biết mình có một em gái ruột cảm động đến mức không muốn một mình tiếp quản Hoa Kỳ Quốc nữa. Vì vậy, việc đem Hoa Kỳ Quốc làm của hồi môn đưa đến Ninh Quốc không tính nữa.”
Lăng Ngạo: “…”
Nghê Tịch Nguyệt cẩn thận quan sát cửa phòng Tống Vĩnh Nhi, nói tiếp: “Hồi trưa, phụ hoàng con cùng Bộ thông tin với Bộ ngoại giao muốn tìm biện pháp xử lý chuyện này. Nhưng mà, mới chỉ có một buổi trưa thôi, Ninh Quốc đã dấy lên sự phẫn nộ của dân chúng, họ nói Lam Tư Pháp lật lọng, sinh viên đại học còn tổ chức biểu tình từ chối cưới công chúa Hoa Kỳ.”
Khó ở chỗ là dân chúng đang phẫn nộ.
Chuyện đã nói nhưng lại đổi ý, lại còn là chuyện liên quan đến toàn vẹn lãnh thổ của một quốc gia, người Ninh Quốc không nổi giận mới lạ.
Vì vậy họ nhất quyết không chấp nhận công chúa của một quốc gia lật lọng, làm hoàng hậu tương lai của họ.
Ánh mắt Lăng Ngạo trầm xuống, lạnh lùng nói: “Vậy thì khai chiến đi! Hết cách rồi.”
“Trong công văn Mạc Ly Quốc phát biểu kết thông gia hôm nay, nói rõ là sẽ kết quan hệ thông gia với Hoa Kỳ, sau này nếu ai xâm phạm hay khiếu khích Hoa Kỳ, Mạc Ly sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ.”
Nghê Tịch Nguyệt nhìn Lăng Ngạo chằm chằm rồi nói: “Vì vậy, đánh Hoa Kỳ không còn là chuyện nhỏ nữa rồi, chúng ta phải đối đầu với cả hai phía! Binh lực của chúng ta và Mạc Ly vốn không phân cao thấp, nhất là về vị trí địa lý, Ninh Quốc chúng ta bị kẹp ở giữa Hoa Kỳ cùng Mạc Ly!”
“Thế, phụ hoàng có ý định như thế nào?” Lăng Ngạo nhíu mày.
Nghê Tịch Nguyệt dè dặt liếc nhìn anh, rồi nói tiếp: “Phụ hoàng con nói, muốn biến tình yêu con với Vĩnh Nhi thành một hôn nhân vì lợi ích thuần túy thông qua thủ pháp của Bộ thông tin, tin này sẽ được đăng trên tất cả các báo và điện tử. Ngoài ra, một tuyên bố từ Vĩnh Nhi sẽ được thêm vào, nói rằng cô sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Hoa Kỳ Quốc, Ninh Quốc sẽ trở thành nhà cô. Vì để tăng thêm độ tin tưởng, một số ảnh riêng tư của Vĩnh Nhi từ khi được nhận nuôi và cuộc sống từ thời tiểu học đến đại học tại Ninh Quốc cũng sẽ được đăng tải, chứng tỏ tình cảm của cô dành cho Ninh Quốc. Mà nguyên nhân khiến cô muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con với Lam Tư Pháp, là vì Lam Tư Pháp lật lọng làm tổn hại chuyện thống nhất Ninh Quốc trong lòng của cô!”
Lăng Ngạo nhếch miệng, đôi mắt sắc bén.
Lần này, chuyện Tống Vinh Nhi cắt đứt quan hệ với Lam Tư Pháp đã đánh động vào lòng người cùng với sự dẫn dắt cao siêu của chính phủ dư luận sẽ không giận chó đánh mèo với Tống Vĩnh Nhi nữa.
Tuy nhiên, bọn họ cũng sẽ không chấp nhận người ngoại quốc vào làm thái tử phi của họ, trừ phi Hoa Kỳ cùng Ninh Quốc sát nhập làm một.
“Bé Ngoan đoạn tuyệt quan hệ cùng Lam Tư Pháp, sau đó, Ninh Quốc sẽ phải xuất binh có phải không?”
Dùng phương thức máu tanh để đoạt được Hoa Kỳ, cho dù sáp nhập với Hoa Kỳ, thì trong lòng người Hoa Kỳ, Tống Vĩnh Nhi vĩnh viễn là một tội nhân phản bội quốc gia!
Nghê Tịch Nguyệt cúi đầu: “Tạm thời chỉ có cách này. Con, hỏi thử ý của Vĩnh Nhi xem, trong vòng nửa tiếng nữa thì báo lại với ta. Phụ hoàng con vẫn còn đang chờ ở đó, tòa soạn báo cùng truyền thông cũng đều đợi để truyền phát tin tức.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.