Tống Vĩnh Nhi vẫn ngồi yên ở trong máy bay đợi Lăng Ngạo đến đón cô, đợi mọi người đều xuống gần hết, chỉ còn 4 chiến sĩ trong đội đặc biệt đi theo Lăng Vân ở khoang sau của máy bay, cô ở phía trước đột nhiên cảm thấy có chút không tự tại. Cô cảm thấy sau lưng mình cứ u ám, theo cảm giác của mình cô nhìn về sau thì thấy Lăng Vân đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó, vừa nhìn vào là thấy có mưu đồ.
Tống Vĩnh Nhi hơi sợ, cô nói nhỏ: “Các chiến sĩ phải trông coi ông ấy cẩn thận, tôi hơi sợ ông ta.”
“Công chúa yên tâm!”
Sau khi Lạc Thiên Lăng lên máy bay thì bảo Yến Bắc dặn dò xuống phía dưới, tạm thời đổi cách xưng hô với Tống Vĩnh Nhi. Bởi vì cô và Lăng Ngạo dù sao vẫn chưa tổ chức đám cưới, còn bộ ngoại giao của Ninh Quốc và Hoa Kỳ Quốc cũng chỉ nói là bọn họ nhất kiến chung tình, đã định hôn ước.
Các chiến sĩ được sự nhắc nhở của Tống Vĩnh Nhi liền đồng thời nhìn về phía Lăng Vân, thấy ánh mắt ông ta như lang sói cứ nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi.
Trong đó có một người rất dứt khoát đưa tay lên hạ gục Lăng Vân.
Lúc ông ta ngất đi, Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy trước ngực ông ta có một sợi gì đó màu bạc rất lóa mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô tò mò đứng dậy rồi từ từ đi về phía Lăng Vân, đang định đến gần hơn thì sau lưng vang lên giọng nói sốt sắng của Lăng Ngạo: “Bé ngoan, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772295/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.