Chương trước
Chương sau
Tống Vĩnh Nhi vẫn ngồi yên ở trong máy bay đợi Lăng Ngạo đến đón cô, đợi mọi người đều xuống gần hết, chỉ còn 4 chiến sĩ trong đội đặc biệt đi theo Lăng Vân ở khoang sau của máy bay, cô ở phía trước đột nhiên cảm thấy có chút không tự tại. Cô cảm thấy sau lưng mình cứ u ám, theo cảm giác của mình cô nhìn về sau thì thấy Lăng Vân đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó, vừa nhìn vào là thấy có mưu đồ.
Tống Vĩnh Nhi hơi sợ, cô nói nhỏ: “Các chiến sĩ phải trông coi ông ấy cẩn thận, tôi hơi sợ ông ta.”
“Công chúa yên tâm!”
Sau khi Lạc Thiên Lăng lên máy bay thì bảo Yến Bắc dặn dò xuống phía dưới, tạm thời đổi cách xưng hô với Tống Vĩnh Nhi. Bởi vì cô và Lăng Ngạo dù sao vẫn chưa tổ chức đám cưới, còn bộ ngoại giao của Ninh Quốc và Hoa Kỳ Quốc cũng chỉ nói là bọn họ nhất kiến chung tình, đã định hôn ước.
Các chiến sĩ được sự nhắc nhở của Tống Vĩnh Nhi liền đồng thời nhìn về phía Lăng Vân, thấy ánh mắt ông ta như lang sói cứ nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi.
Trong đó có một người rất dứt khoát đưa tay lên hạ gục Lăng Vân.
Lúc ông ta ngất đi, Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy trước ngực ông ta có một sợi gì đó màu bạc rất lóa mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Cô tò mò đứng dậy rồi từ từ đi về phía Lăng Vân, đang định đến gần hơn thì sau lưng vang lên giọng nói sốt sắng của Lăng Ngạo: “Bé ngoan, làm sao thế?”
Tống Vĩnh Nhi lập tức quay người lại rồi cười ôn nhu: “Không sao.”
Lăng Ngạo tiến lên kéo tay cô, ánh mắt dịu dàng rơi lên chiếc bụng nhỏ: “Váy có chật không?”
“Haha, vừa mới có thai thôi, bụng vẫn đang phẳng lắm, sao mà nhanh vậy được?”
“Không chật thì tốt, xuống thôi.”
“Ừ.”
Lúc bóng dáng Lăng Ngạo lần nữa xuất hiện ở cửa máy bay, tất cả phóng viên cứ cảm thấy như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, họ đưa máy ảnh ra ngắm chuẩn vị trí đó rồi ra sức chụp.
Khi hình bóng xinh đẹp mềm mại đó xuất hiện bên cạnh anh, mọi người đều sững sờ! Bởi vì Lăng Ngạo trực tiếp ôm vai cô, tư thế bảo vệ cô rõ ràng như vậy.
Còn đám phóng viên thông qua hiệu quả làm nét sau khi phóng to ống kính, nhìn rõ được khuôn mặt của Tống Vĩnh Nhi, cho dù là người phương Đông hay phương Tây đều kêu lên kinh ngạc.
“Quá đẹp, quá đẹp!”
“Cô gái này đẹp quá!”
“Quả thật rất giống với hoàng hậu của Hoa Kỳ Quốc, có lẽ cô ấy là công chúa của Hoa Kỳ Quốc!”
Lăng Ngạo mang bộ vest bó sát người màu xanh da trời, Tống Vĩnh Nhi mang chiếc váy xòe lớn tay phồng có chít eo màu xanh nhạt, giống như chiếc váy công chúa lúc nhỏ mà các bé gái hay mặc được phóng đại lên rồi nhuộm thành màu xanh nhạt, sau đó được cô mặc vào người.
Trai tài gái sắc cùng đón lấy ánh nắng, rất đẹp, rất hợp nhau, đến cả trưởng bối của bọn họ cũng quay sang nhìn lên, vì sự kết hợp của họ mà cảm thấy mừng rỡ.
Người phát ngôn của bộ thông tin và truyền thông ở một bên nhắc nhở phóng viên: “Đây là sứ giả đến từ Hoa Kỳ Quốc, là sứ giả giúp cho việc hoàn chỉnh thống nhất lãnh thổ của Ninh Quốc, cũng là thiên sứ của thái tử Ninh Quốc, công chúa Lam Mộ Tinh.”
Đây là cái tên mà trước khi họ rời khỏi Hoa Kỳ đã thảo luận để đặt cho cô.
Tống Vĩnh Nhi rất biết ơn ba mẹ Tống, không nỡ vứt bỏ cái họ này, bởi vì họ đã cho cô tất cả tình yêu, họ cũng không có con riêng của mình.
Lam Tư Pháp sợ con gái không vui, chỉ cần con có yêu cầu gì sẽ tiếp nhận hết, sau đó Lạc Thiên Lăng cũng nói: “Hoàng thất của họ Lạc cũng đã có trưởng công chúa Vĩnh Nhi rồi, vì tránh để sau này hoàng hậu và công chúa trùng tên, lúc nhà nước gặp gỡ nhau vẫn là đổi đi một chút, còn khi ở riêng, chúng ta vẫn có thể gọi con bé là Vĩnh Nhi.”
Cũng giống như tên của Lăng Ngạo, mọi người cũng đều quen gọi Lăng Ngạo rồi, không muốn đổi, vì vậy cứ tiếp tục gọi như thế, chỉ là trên các nhiệm vụ của nhà nước sẽ thêm một chữ “Lạc” để đối phó một chút, cũng không ảnh hưởng gì đến ngày thường.
Tống Vĩnh Nhi lo lắng nắm chặt tay Lăng Ngạo, sau khi đi xuống lại được Nghê Tịch Nguyệt và Nghê phu nhân hăm hở nắm lấy tay, thái tử như Lăng Ngạo cũng bị dồn sang một bên.
Cửa sân bay có rất nhiều lính hộ quốc đã được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ đã làm hàng rào người ngăn tất cả phóng viên lại bên ngoài, còn có một phân đội nhỏ gồm 20 người lính trong đội đặc biệt đi theo, bảo vệ những người như Lạc Thiên Lăng từ sân bay ra ngoài.
Khi Tống Vĩnh Nhi ngày càng đến gần, Lăng Ngạo cũng ngày càng đến gần hơn, cả Ninh Quốc như sục sôi.
Bệ hạ và hoàng hậu tương lai của họ lại là một cặp trai tài gái sắc như vậy!
Hơn nữa Tống Vĩnh Nhi còn đem đến một điều cho Lăng Ngạo, đó là giúp Hoa Kỳ sáp nhập vào Ninh Quốc, cho nên ánh mắt mà nhân dân nhìn cô cũng rất thân thiện.
Khi đoàn người đến được lối đi dành cho khách VIP thì Tống Vĩnh Nhi theo bản năng đột nhiên sợ hãi đến mức co cả người vào.
Bàn tay to lớn của Lăng Ngạo dùng sức ôm chặt cô, đối diện với một đám đông đen kịt trước mắt, anh rất cẩn thận mỗi giây phút đều giữ cô bên mình và bảo vệ cô, người lớn cũng biết Tống Vĩnh Nhi có thai rồi, mỗi một bước đi đều rất săn sóc quan tâm cô.
“Thái tử! Thái tử!”
“Công chúa của Hoa Kỳ Quốc đẹp quá.”
“Thái tử! Thái tử!”
Biển người đồng thanh hô lên, sức ảnh hưởng của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi thậm chí còn lớn hơn cả Lạc Thiên Lăng và Lạc Kiệt Hy.
Xe trực tiếp đi đến tận cửa, mọi người đều từng bước một lên xe, đường cao tốc về thành phố đều có giới nghiêm, thông suốt không có trở ngại.
Tống Vĩnh Nhi đưa tay lên vỗ ngực rồi thở chậm lại, Lăng Ngạo liền thân mật nhìn cô: “Có mệt không?”
Cô lắc đầu: “Không mệt, chỉ lo lắng thôi, hehe, hi vọng sau này sẽ quen dần.”
Những lời nói ngây thơ của cô trôi dạt vào trái tim Lăng Ngạo, anh cảm thấy rất vui: “Thật ra tôi cũng lo, cứ nghĩ đến phải làm chỗ dựa cho em thì tôi phải ép bản thân mình mạnh mẽ hơn.”
Anh ngắm khuôn mặt đỏ bừng của cô, cứ sợ lúc nãy cô nóng quá. Anh giúp cô lau đi vệt mồ hôi trên trán rồi không nhịn được hôn cô một cái, làm cô đỏ hết cả mặt và rất thẹn thùng.
“Anh, anh chú ý một chút, ở đây không phải là Tử Vi cung đâu.”
Người tài xế phía trước không hề biết, Trần An ngồi ở ghế phụ, tài xế cũng làm ngơ, còn Trần An thì cười yếu ớt.
Lăng Ngạo khẽ thở dài: “Tôi biết rồi! Bà quản gia nhỏ!”
“Em, em quản anh cái gì?” Cô thẹn thùng co người về phía sau, lui ra khỏi lồng ngực ấm áp của anh.
Đột nhiên trong đầu lóe lên điều gì đó rồi biến mất, cô nhanh chóng túm lấy tay Lăng Ngạo, làm anh giật cả mình, lúc này cô mới vội vàng nói: “Trên cổ Lăng Vân đeo cái thứ quỷ gì vậy?”
“Cái gì?” Lăng Ngạo sững sờ, nhớ lại lúc nãy ở trên máy bay cô định tiến về phía Lăng Vân, anh liền cau mày: “Em phát hiện ra chuyện gì sao?”
“Đàn ông đeo dây chuyền trừ khi là người trẻ mới phát huy được tác dụng của trang sức, ông ấy từng đấy tuổi rồi, dường như là không cần thiết lắm, nếu có một ý nghĩa kỉ niệm đặc biệt gì đó thì chắc là không thể, không phải mẹ không yêu ông ta sao, sẽ không đưa vật định tình cho ông ta đâu.”
Nói đến đây, cô ngừng một lúc rồi tiếp tục: “Nhưng mà cũng có khi do em lo quá nên trông gà hóa cuốc, có thể là ba mẹ của Lăng Vân cho ông ta.”
Ánh mắt của Lăng Ngạo lóe lên, anh gật đầu: “Em đừng lo quá, chuyện này lát nữa tôi sẽ nói với phụ hoàng, để bọn họ điều tra xem, có lẽ thật sự là vật kỉ niệm mà ba mẹ ông ta để lại.”
Tống Vĩnh Nhi gật đầu.
Nhìn cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lướt qua, cô mỉm cười nói: “Gần đây cứ luôn bị giật mắt phải, nghĩ lại chắc là do lo lắng quá, bây giờ về lại trong vòng tay của Tổ quốc rồi, tất cả sẽ ổn hơn thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.