Nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Lam Tư Pháp, Kiều Thế Phương khẽ thở dài: “Quốc vương, công chúa thực sự chỉ biết cô ấy là con gái nuôi của nhà họ Tống. Cô ấy không biết mình là con gái của ông. Ở bên thái tử chúng tôi sẽ hết lòng chăm sóc cô ấy để cô ấy sống thật hạnh phúc, cô ấy đã trở thành vợ của một người rồi rồi nên đối với cô ấy có tìm được ba mẹ ruột của mình hay không cũng không quan trọng nữa. Thái tử và cô ấy có thể bên nhau mãi mãi mới là điều quan trọng. ” Lam Tư Pháp nhíu mày, trầm ngâm. Lúc này, một giọng nói yếu ớt từ trên lầu truyền xuống: “Cho dù lúc này anh có buồn và hối hận thế nào đi chăng nữa thì cũng không có gì bù đắp được. Bởi vì anh đã hoàn toàn bỏ lỡ tuổi thơ và sự trưởng thành của con bé rồi, mà bây giờ, anh muốn đưa con bé đi, con bé đã sớm không thuộc về anh nữa, con bé đã có cuộc sống riêng, đó là chồng của con bé, là những đứa con tương lai của con bé. ” Lạc Thiên Lăng rốt cuộc cũng không yên tâm, đi xuống. Khi ông ta vịn lan can bước xuống cầu thang, Kiều Thế Phương vội vàng chạy lên đỡ: “Chú hai, đã muộn rồi, anh còn chưa ngủ sao?” Lạc Thiên Lăng lắc đầu nói: “Không ngủ được nữa.” Lam Tư Pháp bước tới, tự mình đỡ Lạc Thiên Lăng đến, Kiều Thế Phương bước sang một bên. Yến Bắc nhanh chóng rót một ly trà cho Lạc Thiên Lăng, dâng trà xong cũng lùi sang một bên. Lạc Thiên Lăng có thiện cảm với ông ta, sau khi nhìn lướt qua, ông cười nhẹ nói: “Bắc Bắc, ở đây có mấy đứa nhỏ rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Tuổi cũng không còn nhỏ nữa.” Yến Bắc khẽ cười: “Tôi không mệt.” Lạc Thiên Lăng cũng bất lực, vẫy tay nói: “Trần An, cháu đưa ông nội trở về phòng nghỉ ngơi.” Trần An đương nhiên không dám trái lời, bước lên: “Ông nội, cháu ở đây lo liệu. Ông về trước nghỉ ngơi đi.” Trước ghế sô pha, Lam Tư Pháp ngồi xuống với Lạc Thiên Lăng, ông ta cất giọng u ám: “Chú Thiên Lăng, sao con gái tôi lại trở thành thái tử phi của Ninh Quốc?” Một câu nói này đã khiến Lạc Thiên Lăng rất không vui. Sắc mặt trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Thái tư Ninh Quốc chúng tôi, theo luật kết hôn một vợ một chồng, chẳng lẽ không xứng với con gái của anh sao?” “Không, không phải thế”, Lam Tư Pháp chán nản, ông ta thật sự rất lo lắng: “Tôi chỉ tò mò không biết hai đứa gặp nhau thế nào!” Ông ta không muốn có ảo giác bị bắt thóp. Lạc Thiên Lăng nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, thấy Trần An đã trở lại, hạ chén xuống nói: “Trần An, cuộc gặp gỡ giữa thái tử và thái tử phi như thế nào, hãy giải thích cho quốc vương Hoa Kỳ Quốc biết. Đừng bỏ lỡ chi tiết nào, tránh người khác lại cho rằng chúng ta cố ý giữ con gái của ông ấy lại vì mục đích gì khác.” Kiều Thế Phương cố nén một nụ cười, cũng không nói gì. Lam Tư Pháp không biết phản bác lại lời của ông thế nào: “Chú Thiên Lăng, cháu không có ý đó!” Lạc Thiên Lăng không nhìn ông ta, nhưng đã rất tức giận: “Cậu đã không quan tâm đến con gái mình, để con bé lưu lạc bên ngoài, cháu trai yêu quý của tôi gặp con bé, cưới con bé, yêu cô ấy hết mực, tương lại vẫn sẽ là hoàng hậu. Cậu chẳng những không cảm ơn tôi, còn chất vấn tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi già rồi hay nóng tính! ” Lam Tư Pháp: “…” Trần An lập tức tiến lên vài bước, vô cùng nghiêm túc giải thích: “Quốc vương Hoa Kỳ Quốc, có thể ngài có chút hiểu lầm. Quan hệ giữa thái tử và thái tử phi thật sự rất tốt, cháu sẽ giải thích với ngài một chút.” Vì vậy, sau đó, trong hương biển mặn mặn quyện với hương thơm mát lạnh hoa tử vi, với sự giải thích tỉ mỉ và nghiêm túc của Trần An, mọi người được nghe một câu chuyện cổ tích tình yêu còn thú vị hơn cả một bộ phim thần tượng. Lạc Thiên Lăng khẽ cười, lửa giận vừa rồi cũng tan biến hết, ông hoàn toàn chú tâm vào câu chuyện tình của cháu trai, thậm chí còn nheo mắt lại, trông vô cùng thích thú. Lam Tư Pháp cũng im lặng, chỉ im lặng nghe, trong lòng trùng xuống, lại cao lên, lại trùng xuống. Khi nghe đến Bạch Ly Mạt bắt cóc con gái mình, muốn hãm hiếp cô, khiến cô cắt cổ tay tự sát, ông ta đã tức giận đến mức chỉ hận không thể băm Bạch Ly Mạt thành trăm mảnh! Bất lực vì lực lượng phòng thủ quốc gia của Hoa Kỳ Quốc không đủ mạnh, ông ta có dũng khí công khai khiển trách, lên án Mạc Ly quốc, nhưng chưa từng dứt khoát chiến tranh với Mạc Ly quốc, không thể lấy trứng chọi đá, ông ta thương dân chúng nên không đành lòng nhìn dân chúng vào bi kịch chiến tranh. Trần An kể xong, màn đêm đã buông xuống. Lam Tư Pháp không hề cảm thấy buồn ngủ, sau một hồi im lặng, ông ta ngẩng đầu lên, thận trọng nhìn Lạc Thiên Lăng, nói: “Mối quan hệ giữa Vĩnh Nhi và thái tử sâu đậm như vậy, e rằng khó có thể đưa con bé trở về. Nhưng, chú Thiên Lăng, lần này chú cho cháu một phương thuốc quý, chú chắc chắn đã biết cháu có một khối u trong não, cháu lại không có con, nếu Vĩnh Nhi không quay về kế thừa sự nghiệp đất nước, cháu lo sợ cho tương lai Hoa Kỳ Quốc.” Nghe vậy, Lạc Thiên Lăng nhắm mắt lại, dường như đang giúp ông nghĩ cách đối phó. Khi ông mở mắt ra lần nữa, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào Lam Tư Pháp, nói: “Nếu Vĩnh Nhi kế thừa Hoa Kỳ quốc, thì tương lai Hoa Kỳ quốc cũng sẽ do con trai của Vĩnh Nhi cai trị, phải không?” Lam Tư Pháp gật đầu: “Đây là đương nhiên. Nhà họ Lam là dòng dõi hoàng gia, làm sao có thể lẫn lộn? Nếu không phải vì thế, sao cháu phải hết sức đi tìm Vĩnh Nhi.” Khóe miệng Lạc Thiên Lăng nở một nụ cười như không, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, cháu trai tôi đã kết hôn với con gái của cậu, mặc dù không tổ chức đám cưới nhưng hai đưa là vợ chồng hợp pháp đã nhận được giấy đăng ký kết hôn, không chừng hoàng tử nhỏ cũng đang ở trong bụng rồi.” Lam Tư Pháp: “…” Lạc Thiên Lăng giả vờ đau đầu, đưa tay xoa xoa thái dương nói: “Tôi thật không biết gia đình của cháu dâu phiền toái như vậy, nếu không, tôi sẽ không để cháu trai của mình cưới con bé! Nếu bây giờ đã có tiểu hoàng tử trong bụng rồi, thừa kế sự nghiệp Hoa Kỳ Quốc rồi thì ngôi vị hoàng đế Ninh Quốc ai sẽ kế thừa?” Lam Tư Pháp: “…” Lạc Thiên Lăng chậm rãi đứng dậy, vừa đứng dậy vừa gọi Trần An: “Trần An, ông đau đầu quá, ông già rồi, không thể thức khuya, cũng không thể hao tổn tinh thần, giúp ông về phòng nghỉ ngơi.” Trần An ngay lập tức bước tới, cẩn thận đỡ Lạc Thiên Lăng. Khi bàn tay to lớn của anh chạm vào cánh tay của Lạc Thiên Lăng, anh ta khó có thể tưởng tượng được mình lại có thể ở gần vị hoàng đế nổi tiếng thế giới đến như vậy, cảm giác vinh quang và kiêu hãnh to lớn ập đến, Trần An cả đời sẽ không bao giờ quên được giây phút này. Lam Tư Pháp bất đắc dĩ nhìn Lạc Thiên Lăng rời đi. Ông ta ngồi chán nản ngồi yên ở chỗ cũ, đầu óc như muốn nổ tung! Giọng của Lạc Thiên Lăng như một lời nguyền, không ngừng bay lượn khắp đại sảnh: Nếu hoàng tử nhỏ ở lại Hoa Kỳ quốc để thừa kế ngai vàng, thì ai sẽ là người thừa kế ngai vàng của Ninh Quốc? Kiều Thế Phương rót cho Lam Tư Pháp thêm một tách trà, liếc nhìn đồng hồ trên tường, dường như không đành lòng nhắc nhở: “Quốc vương, tình cảm giữa thái tử và thái tử phi rất lưu luyến, nếu ép cô ấy phải ly hôn trở về thừa kế ngai vàng, e rằng cô ấy sẽ càng ghét ông hơn, như vậy quá tàn nhẫn với những người yêu nhau. “
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]