Lam Tư Pháp sắp xếp phòng khách sạn chính phủ cho nhóm Lạc Thiên Lăng, nhưng nhóm Lạc Thiên Lăng lại nhẹ nhàng từ chối. Vì thế cấm vệ quân lại tiễn nhóm người Lạc Thiên Lăng về biệt thự bên bờ biển.
Lực lượng cảnh sát và lực lượng quân đội của Hoa Kỳ Quốc đều đã điều động người để bảo vệ khu vực quan trọng chỗ Lạc Thiên Lăng ở.
Dọc đường về, Tống Vĩnh Nhi vẫn có vẻ như bất mãn dựa vào Lăng Ngạo, không nói một lời.
Rõ ràng lúc cô chưa đến, trên đường ai cũng nhìn ra được cô đã đoán ra thân phận của mình.
Kiều Thế Phương vô cùng săn sóc, mắt thấy xe sắp đến gần cổng sân, mỉm cười nói: ”Bận bịu cả ngày cũng đã mệt rồi, không thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi một lát rồi hãy cùng nhau ăn tối.”
Đóng cửa lại, Lăng Ngạo hơi dỗ dành cô.
Lạc Thiên Lăng hiểu ý, mỉm cười gật đầu: ”Ừ, ta cũng mệt rồi, trước đó cũng đã nói với cháu, ta nằm trên giường nói chuyện phiếm với Tiểu Châu Châu đến gần sáng, cũng muốn về chợp mắt một lát, già rồi, tinh lực có hạn, mấy người không cần lo cho ta đâu.”
Lúc xe dừng lại ở cửa biệt thự, Kiều Thế Phương dìu Lạc Thiên Lăng vào, Tống Vĩnh Nhi muốn vào trong thì Lăng Ngạo đã kéo lấy cô không buông.
Đôi mắt trong veo tràn đầy kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh nũng nịu nhìn mình một cách trẻ con.
”Sao thế?”
Nói thật, lúc này tâm trạng của cô buồn bực lại chịu đựng không để bộc phát. Cô biết chú không liên quan gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772276/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.