Đầu óc của cô nhóc này, có đôi lúc thông minh lên cũng khiến người khác giận sôi.
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ kinh sợ của cô gái nhỏ, trong lòng đau đớn, có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào.
Anh có thể vào chốn lao tù, có thể bày mưu tính kế, có thể đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà sắc mặt vẫn bất biến, duy chỉ không thể khiến Tống Vĩnh Nhi phải đau lòng khổ sở.
Hiếm khi, Lăng Ngạo có chút hận chính mình!
Trước đây, họ đến đây là để thuyết phục cô tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, anh thậm chí còn cổ vũ cô, nói cha mẹ vứt bỏ cô là bất đắc dĩ, anh đã cho cô một hy vọng tốt đẹp, khiến cho tâm hồn vốn đã mơ mộng của cô sôi sục, thay đổi thái độ bắt đầu chờ đợi tin tức của cha mẹ ruột.
Thậm chí cô đã từng hỏi anh vào một buổi tối: “Ông chú, chờ ba mẹ em xuất hiện trước mặt em, em cũng muốn giống anh, nói với bọn họ: Không phải lo lắng, giờ em sống rất tốt, em không hận bọn họ. Bởi vì em không còn khổ sở nữa, em là máu thịt của họ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến em, nhớ về em, tròn mười tám năm.”
Kết quả…
Mục đích mà mẹ đẻ cô vứt bỏ cô, chính là để mưu lợi, cô không thể mang lại lợi ích cho mẹ mình nên phải chịu nổi đau bị mẹ mình vứt bỏ!
Người phụ nữ kia đối với Tống Vĩnh Nhi không hề có chút yêu thương nào, không có nửa điểm không nỡ, thậm chí, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772269/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.