Lăng Ngạo lặng người.
Anh thực sự không nghĩ đến!
Sau khi bị Lăng Vân bắt đi, anh đã đoán rằng có thể Nghê Tịch Nguyệt sẽ tới, bởi vì Lăng Vân có thể sẽ dùng anh để áp chế Nghê Tịch Nguyệt.
Nhưng ông ngoại lại tới?
Chính là Lạc Thiên Lăng thiên cổ nhất đế người người kính ngưỡng đó ư?
Lăng Ngạo kích động đến mức có chút bối rối.
Tống Vĩnh Nhi cười khúc khích, vòng qua sau lưng đẩy anh đi vào trong, vừa đi vừa cổ vũ anh nói: “Người ta đều là con dâu xấu gặp cha mẹ chồng mới thấy căng thẳng, ông chú của em đẹp trai anh minh thần vũ thế này, phải hùng dũng khí phách hiên ngang bước tới trước mặt ông chứ, phải kiêu ngạo nói: Ông ơi, cháu là cháu ông đây!”
Trong lúc nói, Lăng Ngạo đã bị cô đẩy đến đại sảnh.
Thấy bóng lưng mặc đồ chỉnh tề vững như chuông đồng, trái tim anh bỗng đập thình thịch!
Yến Bắc đứng dậy, nhìn Lăng Ngạo ngoài cửa, chỉ một cái liếc mắt mà nước mắt đã lưng tròng: “Tiểu.. điện hạ!”
Ba chữ này thốt ra, vô cùng đau đớn!
Tiểu hoàng tôn một lòng tâm niệm, thoáng chốc đã đội trời đạp đất như thế này, cao lớn hơn bất cứ tổ tiên nào nhà họ Lạc.
Lúc Lăng Ngạo chậm rãi bước tới, Trần An và Trần Tín đã khiêng Lăng Vân vào phòng, quăng xuống salon. Người này nên xử trí thế nào vẫn phải chờ ý kiến của Thái thượng hoàng và cậu Tư!
Lạc Thiên Lăng vẫn ngồi vững như bàn thạch, nhìn thấy dáng vẻ kích động của Yến Bắc, cái gáy thoáng run lên.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772268/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.