Chương trước
Chương sau
Gió hồ thổi qua, lúc này Lăng Ngạo không còn tâm trí để quan tâm quá nhiều.
Máy bay trực thăng đã ở trước mặt, nó không cần chìa khóa, nó khởi động bằng nguồn điện của bộ nguồn trên bo mạch, chỉ cần ấn một nút.
Cái này Lăng Ngạo biết rất rõ, nhưng anh lại không biết lái!
Nói ra không sợ người khác chê cười, anh sắp 30 tuổi rồi, ngay cả bằng lái ô tô cũng không có!
Nhưng mục đích cố ý đi theo Lăng Vân đến đây đã đạt được, đại bản doanh của Lăng Vân anh đã nắm rõ, thậm chí anh còn biết rõ mối quan hệ của ba người hợp tác này!
Anh không đi, ở lại đợi Lăng vân mời ăn cơm sao?
Ngón tay trắng bệch khẽ đặt giữa môi, tiếng huýt sáo ngắn, du dương vang lên, cao vút đột nhiên vang lên giữa tiếng sáo du dương.
Nhưng thấy một bóng dáng nhỏ bé, sắc bén lao thẳng đến, lao vào vòng tay của Lăng Ngạo!
Lăng Ngạo cũng không nhìn rõ tư thế kỳ cục lúc này của con chim đại bàng nhỏ, chỉ ôm lấy nó, nhanh chóng đi về hướng chiếc trực thăng gần nhất!
Lăng Vân gấp đến mức hai mắt đỏ lên, nhưng lại không dám ngừng tiếng sáo!
Nếu như Bạch Ly Mạt chết, mọi thứ cũng sẽ kết thúc!
Bởi vì đội quân của Mạc Ly quốc trước mắt chỉ nghe lời của Bạch Ly Mạt và ông ngoại của Bạch Ly Mạt- Gia Luật Sở Hi, nếu như Bạch Ly Mạt chết ở đây, cơn thịnh nộ của Gia Luật Sở Hi sẽ không đổ lên đầu Ninh Quốc, mà sẽ đổ lên đầu hòn đảo nhỏ của ông ta, cũng đổ lên đầu ông ta!
Ông ta chỉ có thể vừa thong thả, tao nhã thổi sáo, vừa trơ mắt nhìn Lăng Ngạo mở cửa trực thăng đi vào!
Ông ta tức giận đến mức gần như nôn ra máu, nhưng vẫn phải ổn định tâm trạng để khống chế tiếng sáo!
Nhưng thấy chiếc cánh quạt yên tĩnh giống như đang ngủ say đột nhiên chuyển động, càng ngày càng nhanh, chiếc trực thăng của Lăng Ngạo cứ như vậy chậm rãi bay lên, bay loạn xạ trên đầu ông ta.
Sau khi chiếc trực thăng bay khoảng 10 giây, ngày càng ổn định bay lên!
Gió cực lớn của cánh quạt phóng ra khiến Lăng Vân dường như không thể mở mắt ra được!
Ông ta cong eo xuống, ép mình nằm xuống đất, trông giống như quỳ bái về phía Lăng Ngạo!
Tiếng vù vù vang lên ở bên tai đều là tiếng trực thăng, ông ta nắm chặt chiếc sáo trong tay, không màng tất cả liều mạng bò đến mép sân thượng, nằm xuống nhìn xuống dưới, nhưng chỉ thấy phía hồ rất hỗn loạn, những con cá sâu kia không có tiếng sáo điều khiển, toàn bộ đều trở nên điên cuồng, rất nhiều thuộc hạ chèo thuyền đã vớt được Bạch Ly Mạt từ dưới hồ lên, binh lính của từng tiểu đội nhỏ vì đã cứu được Bạch Lý Mạt, đều chĩa súng vào những con cá sâu đang tấn công chiếc thuyền, nhất thời, vô cùng hỗn loạn, tình thế vô cùng nguy cấp!
Đột nhiên, chiếc trực thăng của Lăng Ngạo lại rơi trở lại!
Lăng Vân nắm chặt cây sáo, quay đầu nhìn sang, nhưng vừa nhìn thấy một hình bóng cao lớn, khóe miệng mang theo ý cười, nhanh chóng chạy về phía ông ta!
Lăng Vân không hiểu đứa bé này đã bay đi sao lại quay trở lại, nhưng thấy Lăng Ngạo đi đến trước mặt ông ra, từ trên cao nhìn xuống ông ta, không nói lời nào, đột nhiên đấm một phát vào đầu ông ta!
Thế giới của Lăng Vân là một mảng hoang vu!
Nhanh chóng vác ông ta lên vai, Lăng Ngạo đã bắt sống được Lăng Vân, nhét ông ta vào trong trực thăng, đưa đi.
Nếu như nói lúc nãy bay lên là Lăng Ngạo luyện tay, thì giờ phút này anh đã tìm ra cửa, lúc máy bay trực thăng bay một cách ổn định hơn nữa đang ngày càng đến gần bé ngoan, trong lòng anh tràn ngập sự phấn khích, cảm giác rất mạnh mẽ và chân thật!
“Woa! Hahaha!”
Giống như một đứa bé ngây thơ vui mừng reo hò, anh vui vẻ tràn đầy sức sống.
Mặc dù mạo hiểm, nhưng đã thử cảm giác chạy một cách điên cuồng, yêu cái cảm giác gió rít bên tai.
Những người chưa từng chạy bằng tất cả sức lực của mình sẽ không hiểu được khát vọng điên cuồng sâu thẳm trong trái tim.
Nhìn xuống, bên dưới có vô số người vẫn đang bận rộn ở hồ để cứu Bạch Ly Mạt, đến lúc những người đó trở nên vô cùng nhỏ bé rồi biến mất, Lăng Ngạo càng nhớ bé ngoan của anh, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
“Phiên Vân, chúng ta trở về thôi!”
Không biết đường đi xung quanh, nhưng anh nhớ vùng biển kia, nhớ lúc ở cửa sổ ngắm biển cùng với bé ngoan, vị trí của mặt trời.
Mặt trời lặn.
Hoàng hôn và cánh chim cô độc, nước mùa thu và bầu trời bất tận cùng một màu.
Sau khi Trần An vừa nói xong vụ trộm mộ, anh ta và Trần Tín cầm một tấm bản đồ to nhất đi qua, tràn đầy tức giận nói: “Chúng tôi lần theo manh mối mà Duyên Duyên cung cấp, nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy hòn đảo như vậy.”
Tống Vĩnh Nhi cúi đầu xuống, hai tay nhỏ quấn bện không thôi.
Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức của chú, cũng không biết anh có ăn cơm không, có bị thương không.
Đột nhiên, trong lúc Tồng Vĩnh Nhi vẫn Lạc Thiên Lăng cũng đang cẩn thận đánh giá tấm bảo đồ trước mặt, một tiếng hét chói tai truyền đến, đó chính là tiếng của đại bàng nhỏ!
Tất cả mọi người đều sững sờ, khi nhìn thấy Phúc Vũ bay lơ lửng trên khoảng không ở phòng khách, sau đó tung cánh bay ra!
Trong vòng chưa đến 10 giây, Phúc Vũ đã đưa Phiên Vân trở lại!
Dưới ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của mọi người, Phiên Vân trực tiếp đậu lên mấy cốc trà!
Trong miệng của nó còn ngậm một con cá sấu nhỏ, dường như vừa nở ra từ một quả trứng vậy, nhỏ như con thạch sùng, trên người còn có chất nhầy giống như lòng trắng trứng!
Trong lòng nó vẫn ôm một quả trứng cá sấu, không nỡ buông ra, nhìn thấy Lạc Thiên Lăng và Tống Vĩnh Nhi, mới cẩn thận thả quả trứng vào trong cốc trà!
“Cá, cá sấu?”
Tống Vĩnh Nhi kích động hét lên, điều này có phải có nghĩa là Phiên Vân trở về từ chỗ của chú?
Bởi vì bốn xung quanh chỗ Lăng Vân ở đều có cá sấu!
Nhưng thấy Phúc Vũ nhảy lên trên, há miệng muốn nuốt chửng con cá sấu nhỏ mà Phiên Vân mang về để làm bữa tối, nhưng lại được Phiên Vân che chở, cùng cái mỏ sắc bén ngăn lại.
Cá sấu nhỏ vẫn chưa biết mình mới lượn một vòng quỷ môn quan trở về, bò dậy, nhưng lại bị Trần An nhanh tay nhanh mắt cầm lấy cái đuôi nhấc lên, đặt vào trong chiếc cốc đối với nó mà nói đều là chiếc tường cao.
Phiên Vân dẫn theo Phúc Vũ bay lên, hai người bay về phía cửa, lại bay qua đầu đám người Tống Vĩnh Nhi, lại bay về phía cửa, lại vòng lại!
“Hahaha~”
Lạc Thiên Lăng đột nhiên bật cười haha, nói: “Thế Phương, đem người đi theo đại bàng nhỏ.”
Kiều Thế Phương gật đầu: “Vâng!”
Vẫy tay một cái, Kiều Thế Phương dẫn mười người đang định đi ra ngoài, Tống Vĩnh Nhi kích động đứng dậy cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Lạc Thiên Lăng nắm lấy cánh tay giữ lại.
Cô vội vàng nói: “Ông nội thái thượng hoàng?”
Lạc Thiên Lăng buông cô ra, khẽ nói: “Nếu như con có sơ xuất gì, ông không có cách nào để giải thích với Ngạo. Bọn họ đều là người trong nghề, đều được huấn luyện về chiến đấu và tìm người, con đi theo chỉ kéo lùi bọn họ thôi.”
Tống Vĩnh Nhi cắn môi, bất lực ngồi xuống!
Mà Trần An sớm đã cho Trần Tín một ánh mắt, hai người họ nhân lúc Lạc Thiên Lăng nói, đã âm thầm đi ra cùng với đám người của Kiều Thế Phương!
Nếu như đại bàng nhỏ có tin tức của cậu Tư, vậy thì lần này cho dù thế nào bọn họ cũng phải đưa cậu Tư trở về!
Trong sân, ba chiếc xe jeep đã được khởi động, bên trong chật kín người, đi theo hướng bay của đại bàng nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.