Một kẻ ngu xuẩn ngay cả đen, trắng, thứ tự nhân quả cũng không phân biệt được, Lăng Ngạo biết không cùng một tầng lớp với anh.
Giữa anh và Bạch Ly Mạt quả thật không có cách nào nói chuyện với nhau.
Bởi vì giống như đàn gảy tai trâu.
Ánh mắt cao cao tại thượng và lời nói vô cùng khinh thường, khiêu khích của Lăng Ngạo khiến Bạch Ly Mạt vô cùng tức giận!
Anh ta bước lên trước một bước, chính là không tin, anh ta cả năm ở trong doanh trại, phải chịu rất nhiều khó khăn, biết nhiều môn võ, tinh thông nhiều thứ, chả nhẽ lại thua một người tàn tật quanh năm ngồi trên xe lăn, không thấy ánh mặt trời.
“Bà đi ra đi, tôi muốn đấu tay đôi với anh ta!”
Bạch Ly Mạt nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo, lời nói ra lại là nói với phụ nữ.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, sau đó cười lớn: “Được.”
“Đợi đã.”
Lăng Ngạo đặt con đại bàng nhỏ trong tay xuống, thấy con đại bàng nhỏ có chút lo lắng lắc đầu, anh sờ lông sau đầu nó để an ủi.
Anh bước xuống giường, từ từ đứng dậy.
Mặc dù thân hình không mạnh mẽ, vạm vỡ như Bạch Ly Mạt, nhưng chiều cao lại đè bẹp Bạch Ly Mạt!
Ánh mắt sâu xa, từ trên cao nhìn xuống Bạch Ly Mạt, anh khẽ cười một tiếng, trong đồng tử tràn ngập sự chán ghét với Bạch Ly Mạt: “Chỗ này quá nhỏ, muốn đánh nhau thì ra ngoài, tìm chỗ khác.”
Tổng bộ của Lăng Vân có những nơi nào đặc biệt, Lăng Ngạo đã đến đây đương nhiên phải nhìn cho rõ.
Vì vậy, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772265/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.