Nhiều ngày như vậy, Cố Duyên cố gắng không khóc, nhưng vào lúc này nước mắt lại rơi xuống.
Cô không phải khóc vì bản thân, cũng không phải khóc vì sự mất tích của Lăng Ngạo.
Cô ta chỉ buồn bã mà nghẹn ngào nói: “Nhưng, chúng ta lát nữa trở về, phải nói làm sao với mợ chủ?”
Cố Duyên đầu tiên nghĩ tới Tống Vĩnh Nhi.
Cô gái 18 tuổi thông minh lanh lợi, xinh đẹp đáng yêu, cả ngày đều mơ giấc mơ đẹp trong lâu đài của mình.
Nghi vấn của Cố Duyên, không có ai có thể trả lời được.
Mà tình trạng của Cố Âm không thể trì hoãn được nữa, mọi người chọn chia ra hai đường, một nhóm trở về thay quần áo trước, thông báo cho Tống Vĩnh Nhi, một nhóm khác túc trực bên Cố Âm, đưa cô ta đến bệnh viện.
Một lúc sau—
Tống Vĩnh Nhi ngồi ở trong phòng ngủ của mình, xuyên qua cửa sổ lớn, cô tận mắt nhìn thấy mặt trời mọc.
Những con hải âu bay lượn, ánh sáng rạng rỡ in trên nền gấm, thật đẹp.
Khi ông chú rời đi đã nói với cô, cố gắng ăn cơm, ngủ cho ngon, đợi anh trở về.
Nhưng cô sẽ không nói cho bất kỳ ai, từ sau khi anh rời khỏi, cô luôn nhìn ra cửa sổ chờ đợi.
Cô không rõ trong cổ mộ sẽ gặp phải những khó khăn nguy hiếm gì, nhưng cô tin tưởng ông chú như vị thần của cô sẽ lật ngược tình thế, chiến thắng mọi thứ!
Cứ ngồi ở đó như thế, một tay chống cằm, nhìn ngôi sao trên bầu trời, nhìn những đám mây trên bầu trời, từ khi sắc trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772255/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.