Trong phòng một mảnh trầm mặc.
Không phải là bởi lòng người lạnh giá, mà vì bị dọa đến không dám thở mạnh.
Trần An đứng trước cửa, ngày thường vẫn ổn trọng hơn so với Trần Tín, vậy mà cũng nhịn không được vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Hạ Thanh Ninh thì há to miệng!
Cô ta biết Tống Vĩnh Nhi cũng có lúc cứng cỏi, dũng mãnh, như lúc cô lần đầu gặp bà Nguyệt Nha đã dám kéo thẳng bà vào phòng bệnh của Lăng Ngạo, như lúc cô ở Tử Vi Cung thẳng tay ném hộp đồ trang sức ra ngoài cửa sổ, hay như lúc cô cho Cố Âm một cái bạt tai, vân vân.
Nhưng không ngờ, nha đầu này lại chẳng khác nào nghé con mới sinh không sợ cọp, dám trực tiếp gọi điện cho thái thượng hoàng như thế, còn bắt thái thượng hoàng phải đưa ra lựa chọn nữa chứ?
Mới không lâu trước đây, Lạc Thiên Lăng ba chữ này, còn là một sự tồn tại thần thánh!
Lăng Ngạo nghiêng gương mặt dễ nhìn sang, dùng ánh mắt, vẻ mặt dịu dàng nhìn người yêu đứng kế bên mình, vành tai khe khẽ động.
Tựa như anh cũng rất mong đợi câu trả lời của Đại đế Thiên Lăng vậy.
Người được ví như thần thánh ở đầu kia điện thoại dường như mới vừa tỉnh dậy.
Nghe được câu hỏi của Tống Vĩnh Nhi thì bật cười khẽ.
Tiếng cười kia tựa như cơn gió đêm xuân thổi qua, khiến ngàn vạn đóa hoa đào bừng nở.
Trái tim thắt chặt vì căng thẳng của mọi người, theo tiếng cười khẽ này thoáng buông lỏng.
Lạc Thiên Lăng còn chưa nói lời nào, đã thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772242/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.