Chương trước
Chương sau
Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức(*).
(*): Câu thơ của Lý Bạch, ý là hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.
Đại ý chính là Tống Vĩnh Nhi cùng Cố Âm đều tỏa sáng, đẹp tựa thiên tiên vậy.
Cho dù đang đứng ngoài cửa nghe trộm, thế nhưng Cố Âm chẳng cần phải nhiều lời, chỉ cần trưng ra đôi mắt lấp lánh vô tội, đong đầy tủi thân nhìn mọi người trong phòng là được.
Đôi môi hồng nhạt khẽ mím, không nói lời nào, hai mắt ngây thơ vô tội, trông mong.
Như thể việc nghe trộm mà cô ta đang làm là đúng đắn, Hạ Thanh Ninh không nên nói cô ta như thế trước mặt mọi người vậy, nói đến cô ta sắp khóc rồi đây này.
Bàn tay của Trần An từ từ dời khỏi ván cửa, híp mắt, cái cằm cương nghị căng chặt, nhìn lướt một vòng những người phía sau, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Lăng Ngạo: “Cậu tư.”
Chân mày Lăng Ngạo từ từ cau lại, đôi môi màu đỏ nhạt chuẩn bị mở ra, thì một tiếng gọi nhẹ nhàng đã truyền tới!
Cố Âm giơ cao chiếc điện thoại trong tay, hơi hơi bĩu môi, nhìn Lăng Ngạo, nói: “Tiểu……”
Cô ta ngập ngừng không nói, liếc Tống Vĩnh Nhi một cái, cắn cắn môi, không gọi Lăng Ngạo nữa, mà trực tiếp nói: “Tôi không phải đến để nghe trộm đâu! Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho ông Thiên Lăng, ông nói, nhắn anh gọi điện lại cho ông!”
Nói xong, cô ta chuyển tầm mắt đi, không nhìn ai nữa.
Ý tứ này, cũng thú vị phết.
Tống Vĩnh Nhi bật cười một tiếng: “Tôi đánh cô, cô cảm thấy oan ức lắm, nên mới về phòng mình gọi điện cho ông Thiên Lăng mách tội tôi, đúng không?”
Gọi thì gọi thôi, cô lại sợ bị mách tội chắc?
Cố Âm cười lạnh một tiếng: “Tôi chẳng qua chỉ thuật lại sự thật cho ông Thiên Lăng nghe thôi! Nếu cô không làm gì sai, thì chẳng việc gì mà phải căng thẳng cả!”
“Con mắt nào của cô thấy tôi căng thẳng thế?”
Tống Vĩnh Nhi thong thả chậm rãi tiến về phía Cố Âm, dưới ánh đèn trắng sáng, chiếc váy dài màu xanh nước biển khiến cô tựa như nàng tiên đáp xuống trần, đẹp đến nao lòng người.
Dừng lại trước mặt Cố Âm, trên mặt cô không chút biểu cảm rút chiếc điện thoại Cố Âm đang nắm trong tay ra.
Cố Âm cau mày: “Cô vô lễ với tôi như thế thì ông Thiên Lăng sẽ không thích cô đâu!”
Đe dọa một cách trắng trợn luôn!
Cô ta dường như đang cảnh cáo Tống Vĩnh Nhi: Nếu cô còn dám đối xử với tôi như thế, thì cẩn thận hôn sự của cô với Lăng Ngạo sẽ không thành được đâu!
Lời này vừa ra khỏi miệng, người đầu tiên khó chịu là Lăng Ngạo!
Suốt bao nhiêu tháng ngày trong quá khứ, không có ông nội cùng ba mẹ bên cạnh dạy dỗ chỉ bảo, anh vẫn sống được đến bây giờ, khó khăn lắm anh mới tìm được một người con gái mà mình yêu thương hết lòng, nếu như mấy vị trưởng bối vốn chẳng tận chức tận trách, cũng chẳng dành ra bao nhiêu thời gian ở bên anh kia, giờ lại dâng cao băng rôn ‘vì tốt cho anh’ mà nhảy ra, muốn anh chia tay với Tống Vĩnh Nhi, thì anh sẽ không nhìn đâu!
“Có chuyện này tôi nghĩ cô tính sai rồi đấy.”
Đôi môi Lăng Ngạo từ từ mở ra, giọng nói khẽ khàng truyền tới.
Giọng điệu lười biếng nhưng lại có sức xuyên thấu cực mạnh, trực tiếp chạm đến đáy lòng của mỗi một người: “Cho dù tôi có lục thân không nhận đi nữa, thì tôi cũng không bỏ bé ngoan nhà tôi đâu.”
Cả đám người ở đây đều ngây người!
Cố Âm càng là không thể tin mà nhìn Lăng Ngạo, người này có phải điên rồi không, anh ta là hậu duệ hoàng tộc đấy, lục thân của anh ta có ai không phải danh gia quý tộc đâu chứ?
Cả một giang sơn đem so với một người phụ nữ, vậy mà anh ta lại nguyện ý chọn người phụ nữ kia á?
Tống Vĩnh Nhi vẫn luôn biết vị trí của mình trong lòng Lăng Ngạo quan trọng thế nào, nhưng nghe anh nói vậy trước mặt bao người, cô vẫn nhịn không được cảm động.
Đối diện ánh mắt khinh thường của Cố Âm, cô khẽ nhướn lông mày, nói: “Cho dù cô chẳng làm gì sai, thì cô cũng có được yêu thích đâu!”
Cố Âm: “……”
Tống Vĩnh Nhi nói tiếp: “Có những người ngày thường không quá nổi bật, nhưng lại từng bước từng bước mang đến bất ngờ cho mọi người, khiến người ta không cách nào lờ đi sự tồn tại của họ, thậm chí bất tri bất giác đặt họ vào trong tim, tựa như Cố Duyên vậy.”
Cố Âm nhướn mày, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Tống Vĩnh Nhi cầm điện thoại xoay người, bước từng bước về phía Lăng Ngạo.
Cô nàng này, tốt bụng đáng yêu ở chỗ nào chứ?
Có mà lai giả bất thiện thì có ấy!
“Cứ nghĩ mình được thái thượng hoàng nuôi lớn, nên mọi người phải cho cô thể diện, phải nịnh nọt, thuận theo cô, thì mới khiến thái thượng hoàng vui vẻ, có phải vậy không?”
Tống Vĩnh Nhi nói xong, Cố Âm cũng không cho ý kiến gì.
Từ nhỏ lớn lên trong Huyễn Thiên Các, được đại đế Thiên Lăng xem như con ruột, những Hộ Quốc Quân, cung nữ xung quanh, thậm chí đến cả ông Yến Bắc cũng nhường nhịn cô ta ba phần, cô ta quả thực chính là thiên chi kiêu nữ mà.
Lần này ra ngoài, lại đụng phải Tống Vĩnh Nhi có vẻ ngoài tương tự mình!
Rõ ràng là Tống Vĩnh Nhi giống cô ta, thế mà sao lại thành cô ta bắt chước người ta thế này?
Nhìn người đàn ông cao quý tuyệt trần Lăng Ngạo kia, anh dường như luôn đứng trên cao nhìn xuống vạn vật, trong tim nhưng lại chỉ chứa mình Tống Vĩnh Nhi, rõ ràng Tống Vĩnh Nhi chỉ là bản sao của cô ta thôi mà!
Dù biết rõ Tống Vĩnh Nhi với mình chẳng có chút quan hệ gì, nhưng cô ta vẫn cảm thấy Tống Vĩnh Nhi là thứ hàng giả, chiếm lấy vị trí vốn nên thuộc về cô ta!
Tống Vĩnh Nhi liếc cô ta một cái, một tay đặt lên bả vai Lăng Ngạo, một tay nắm điện thoại.
Đột nhiên tầm mắt vừa chuyển, ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ trên màn hình, tìm cái tên ‘ông Thiên Lăng’.
Khóe môi khẽ nhếch, Tống Vĩnh Nhi nở một nụ cười khó được dẫn theo mấy phần tà ác.
Trần Tín cách cô khá gần, nhìn biểu cảm từ góc nghiêng khuôn mặt cô, kinh ngạc phát hiện mợ chủ thế mà lại càng ngày càng giống cậu tư.
Cô ấn nút gọi, còn bật cả loa ngoài nữa.
Cô đang dùng điện thoại của Cố Âm gọi điện, chỉ là không biết gọi cho ai.
Cố Âm từ nhỏ đã sinh sống trong Huyền Thiên Các, trong danh bạ cũng chỉ có loanh quanh mấy cái tên thôi!
Tống Vĩnh Nhi cũng quá to gan rồi!
Thật sự là quá hồ nháo mà!
Cố Âm siết chặt nắm tay, trừng cô: “Cô đúng là không có giáo dưỡng!”
Mi mắt Tống Vĩnh Nhi không nháy lấy một cái, vẫn một bộ thản nhiên nói: “Người đàn ông của tôi không có ai dạy dỗ vẫn lớn được đấy thôi, con gái xuất gia tòng phu, đương nhiên phải giống anh ấy rồi.”
Ngụ ý chính là, mắng cô không có giáo dưỡng cũng chính là mắng Lăng Ngạo, mắng Lăng Ngạo không có giáo dưỡng cũng chính là mắng……
Hì hì……
Trần Tín nuốt nuốt nước miếng, mợ chủ nói chuyện cũng giống cậu tư, càng ngày càng độc địa rồi.
Kỳ lạ là, Tống Vĩnh Nhi hồ nháo như thế, nhưng Lăng Ngạo lại vẫn không động lấy một chút, hoàn toàn là bộ dáng dung túng.
Hạ Thanh Ninh bước vào phòng, Trần Tín trông thấy lập tức vui mừng, vội vàng tiến lên kéo tay cô, nói sao cũng không chịu bỏ ra.
Cố Âm nhìn nhìn Lăng Ngạo, lại nhìn nhìn Trần Tín, chỉ cảm thấy mấy người đàn ông vốn dĩ rất tốt này đều điên hết cả rồi, người nào người nấy đều thích loại con gái không có giáo dưỡng như thế kia!
Nghê Chiến lại cái gì cũng không quan tâm, chỉ dán mắt vào màn hình máy tính, chăm chú xem thông tin về mấy khu mộ, đại não không ngừng chuyển động.
Ai cũng không ngờ, đã là rạng sáng ba giờ hơn, mà điện thoại của Thiên Lăng đại đế lại vẫn gọi được.
Hơn nữa, chẳng có nhạc chờ gì hết, mà chỉ là tiếng tút tút đơn giản nhất có thể.
Khi mọi người gần như đều cho rằng sẽ không có ai nhấc máy, đầu bên kia lại truyền tới một giọng nói dễ nghe, tràn đầy từ tính, không giống người lớn tuổi chút nào, giọng nói này ấm áp như gió xuân, có một điểm chung với giọng Lăng Ngạo, đó là: ngữ điệu chậm rãi, mang theo sức mạnh trấn an lòng người.
“Âm Âm?”
“Điện thoại của con bị người ta cướp rồi!”
Cố Âm vừa nghe được tiếng Đại đế Thiên Lăng, đã vội vã cáo trạng.
Mi mắt Tống Vĩnh Nhi không nháy lấy một chút, chỉ đơn giản nói: “Ông nội, cháu dâu với Âm Âm, ông phải chọn một người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.