Chương trước
Chương sau
Lăng Ngạo cười nói: “Em không phải nói, Mạnh Dật Lãng biết em không phải con của ba mẹ sinh ra rồi sao?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn anh, không nói chuyện.
Biểu cảm đó dần dần dịu đi, ánh mắt cũng ra hiệu anh tiếp tục nói.
Lăng Ngạo đặt cằm lên vai của cô cọ cọ, người ngoài nhìn chỉ thành bọn họ đang thể hiện tình cảm trên phố, nhưng không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ: “Bây giờ bình an vô sự, đó là vì chuyện của anh còn chưa có lộ ra. Nhưng có một ngày anh nếu như về cung, toàn thiên hạ đều sẽ biết thân phận của anh, lúc đó, Mạnh Dật Lãng vì em mà miệng kín như bưng, cũng khó đảm bảo Mạnh Tiểu Ngư và Mạnh Tiểu Long sẽ không gây chuyện thị phi. Em nhớ chuyện lần trước ở nhà hàng, chúng ta gặp phải Lăng lão tam và anh em nhà họ Mạnh ăn cơm không?”
Sóng ngầm không chỗ nào không có, nếu như có thể biết trước thân phận của Tống Vĩnh Nhi, nhằm vào đó mà cứu vãn, cho dù tương lai có người lấy chuyện cô lai lịch bất minh gây chuyện, bọn họ cũng sớm có chuẩn bị rồi, cũng không sợ nữa.
Con mắt Tống Vĩnh Nhi khẽ đảo, hiểu sự đắn đo suy nghĩ của Lăng Ngạo.
Cô ôm eo của anh, trầm mặc hai giây, lúc này mới nói: “Nếu như tra không được thì sao? Em vẫn lai lịch bất minh.”
Lăng Ngạo sớm đã suy nghĩ thấu đáo rồi, buột miệng bật cười: “Tra không được, tương lai chúng ta có hai con đường có thể chọn.”
“Hai con đường?”
“Một, tìm bác sĩ chuyên khoa chữa trị bệnh vô sinh, để ông ta chứng minh là ông ta chữa được vấn đề hiếm muộn của ba em, lại làm ra một bản báo cáo giả, công bố với mọi người em là con của nhà họ Tống, là con dân của Ninh Quốc. Hai, anh không vào cung, anh ở bên em, tương lai chúng ta có con trai, đưa con trai vào cung cho người đó nuôi dưỡng.”
Tống Vĩnh Nhi kinh ngạc trong lòng!
Người đàn ông này, rốt cuộc yêu cô nhiều cỡ nào, vậy mà có thể vì cô mà vứt bỏ hoàng vị chứ?
Cô bỗng ngước đôi mắt trong trẻo nhìn anh, sự rung động trong lòng như làn sóng từng cơn đánh tới, dao động mãnh liệt!
Mà Lăng Ngạo mặt mày bình tĩnh, vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, nghiêm túc nói: “Nếu như em không nỡ để anh vì em từ bỏ nhiều như thế thì cố gắng phối hợp với anh tìm được thân thế của em, chỉ có biết được sự thật, chúng ta mới có thể có cách giải quyết tốt nhất, không phải sao?’
Ánh mắt Tống Vĩnh Nhi lóe lên, ngoài miệng không nói, trong lòng lại hạ quyết tâm: Cho dù có ghét người đã vứt bỏ cô hơn nữa, cũng phải vì tương lai của mình và ông chú mà cố gắng hơn.
Lăng Ngạo nhìn ra áp lực của cô, bất lực thở dài: “Anh cũng không nói nhất định phải tìm được, chúng ta không phải còn có con đường thứ hai để lựa chọn hay sao?”
Trước khi quen biết cô, anh chính là phế vật mà cả thế giới này cười nhạo, Nghê Tịch Nguyệt cho anh sản nghiệp, anh bèn mang tâm trạng báo ân đi kinh doanh, cuộc sống khi đó cũng không có suy nghĩ gì khác.
Mà cô lại giống như một tia sáng, hoàn toàn chiếu sáng thế giới của anh.
“Dù đã sống 26 năm, anh trước nay cũng không dám khát vọng vào tương lai. Nhưng từ khi em xuất hiện trong sinh mệnh của anh, dây dưa với anh, anh mới phát hiện, đối với bình minh mỗi sáng, anh đều khẩn trương không chờ kịp mà muốn ngắm nhìn.”
Trong cuộc đời, có cô là đủ rồi.
Làm Hoàng đế hay không, anh thật sự không để tâm!
Những lời này của Lăng Ngạo đã chạm đến trái tim, khiến Tống Vĩnh Nhi cảm động không thôi.
Nghĩ anh từ nhỏ bị người thân vứt bỏ, chịu nhiều khổ sở như thế, sau khi biết thân phận thật sự của ba mẹ, vậy mà không có oán hận, ngược lại rất dễ tiếp nhận, còn nói với Nghê Tịch Nguyệt, anh không hận bà, anh chỉ hy vọng bà sống hạnh phúc.
Tận đáy lòng Tống Vĩnh Nhi nảy sinh sự xấu hổ nồng đậm.
Cô cảm thấy mình một chút đầu óc cũng không có, mà Lăng Ngạo lại thật sự là người đàn ông có đầu óc.
“Anh tốt như vậy, khiến em cảm thấy không xứng với anh, anh có thể tha thứ cho người mẹ tận tay đưa anh đi, em ngay cả nguyên nhân cũng không biết thì đã hận người vứt bỏ em. Anh còn chịu nhiều khổ sở như thế, mà em, nhận được sự quan tâm yêu thương cưng chiều của ba mẹ mà lớn lên. Thật ra, cuộc đời của em không có thiếu gì cả.”
“Nói linh tinh, bé ngoan của anh là nhất trên đời, chỉ có anh không xứng với em, không có chuyện em không xứng với anh.”
Lăng Ngạo nghe thấy lời nói đầy trẻ con và động tình của cô thì biết trong lòng cô đang đấu tranh nhiều như nào.
Cảm giác này, anh sao lại không biết?
Bàn tay to khẽ vuốt ve eo nhỏ của cô, thật sự hy vọng trong bụng cô lúc này đã có một sinh mạng mới.
Con gái và tình yêu chính là thứ có thể bao dung tất cả yêu hận tình thù trên thế gian này nhất.
Tay trong tay tiếp tục đi về phía trước, Nghê Chiến nhìn bọn họ ân ái như thế thì càng nhớ nhung Cố Duyên.
Anh ta phát hiện khi mình với Cố Duyên yêu nhau thật sự rất ngốc, cô ấy muốn làm người phụ nữ của anh ta như thế, anh ta vậy mà không có nhìn ra, chỉ nắm tay, hôn vào má cô.
Hổ thẹn dần xuất hiện trên gương mặt xanh xao, bước chân cũng trở nên nặng nề.
“Mình thật sự nhớ Duyên Duyên, đợi khi mình đón cô ấy trở về, mình nhất định sẽ giống như anh mình không màng tất cả mà trói người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh mình.”
Trước đây, anh ta cảm thấy Lăng Ngạo yêu thật ích kỷ và bá đạo.
Mà hiện nay, anh ta mới hiểu, đó không phải là ích kỷ bá đạo, mà là vì tình yêu mà tranh đoạt.
Rất nhiều lúc, cơ hội ở ngay trước mắt, không tranh lấy, không nắm chặt, bỏ lỡ rồi, chính là một đời một kiếp!
Nghê Chiến dùng sức lắc đầu, chỉ hy vọng lần bỏ lỡ này giữa mình và Cố Duyên sẽ không phải là một đời một kiếp!
Nếu không, anh ta thật sự không biết sau này phải sống thế nào!
Mà một đầu khác của con phố lớn tiểu trấn này, bốn chiếc xe sang màu đen chạy vào, người ngồi trong chiếc xe thứ hai chính là Cố Duyên.
Từ sau khi kiểm chứng quan hệ ruột thịt giữa cô và Lăng Vân, Lăng Vân đối đãi với cô ấy, thật sự nắm trong tay sợ mất, ngậm trong miệng sợ tan.
Trưa nay vừa tới Hoa Kỳ Quốc, bèn có xe riêng đón cô đến khách sạn.
Tiểu trấn này là khu du lịch không tồi, nhưng khách sạn tốt nhất chỉ có một chỗ đó, cô ấy lúc này không biết đám Nghê Chiến đều đến rồi, cũng không biết mình và Nghê Chiến lại sống cùng một tầng của phòng tổng thống.
Ở trong khách sạn có một số tài liệu về khu mộ cổ Nam Cung, cô đang nghĩ, thế nào cũng phải ra ngoài xem thử, tìm cơ hội đưa tình báo ra ngoài, vì thế bèn tìm lý do, đi ra ngoài.”
Vốn muốn đi bộ, nhưng Lăng Vân cứ phái xe với vệ sĩ bí mật đi theo bảo vệ cô ấy.
Có lẽ Lăng Vân thật lòng lo lắng cho sự an toàn của cô, nhưng lúc này với cô mà nói chính là giám sát.
Hạ cửa kính xe xuống, cô bất lực nhìn phong cảnh trên phố, trong lòng lẳng lặng nghĩ, nếu như mợ chủ có thể nhìn thấy màu lam khắp nơi ở đây, chỉ sợ sẽ rất vui.
Đang suy nghĩ nhập thân, ngước mắt thì nhìn thấy bóng dáng của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi ở trước mắt!
Cho dù bọn họ che nửa gương mặt, nhưng sớm chiều sống cùng nhau, cô ấy sao không nhận ra chứ?
Nhất là, Nghê Chiến đi theo đằng sau bọn họ!
Cả người Cố Duyên giống như bị sét đánh ngồi ở trong xe, khi xe của cô lướt qua vai của đám Lăng Ngạo, ánh mắt của đám Lăng Ngạo cũng nhìn về phía đội xe.
Khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt giao nhau, khi Nghê Chiến nhìn thấy cô ngồi ở trong xe, anh ta chỉ cảm thấy, anh ta không sống nổi nữa!
Mạng của anh ta, đều bị tiểu yêu tinh trong xe túm chặt trong tay rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.