Nghê Chiến nhíu mày không vui nhìn Cố Âm: “Tôi thừa nhận tôi lòng nóng như lửa đốt, nhưng không đại biểu tôi ra ngoài thì nhất định sẽ hỏng việc! Tôi lớn như vậy rồi, làm gì còn cần cô đến dạy tôi sao?” Đừng tưởng là con của Thái Hoàng thượng nuôi lớn thì có gì hay ho, thật sự tưởng mình là công chúa rồi sao? Trên đường từ Ninh Quốc chuyển sang Hoa Kỳ Quốc, Nghê Chiến nhịn Cố Âm đủ lâu rồi. Một lúc cái này không được, không phù hợp với dân tình của Hoa Kỳ Quốc, một lát lại cái kia không được, sẽ phạm vào cấm kỵ của những tông giáo nào đó! Ngay cả vừa ở trong nhà hàng của khách sạn, anh ta muốn Trần An gọi thịt bò giúp cho anh ta, còn bị Cố Âm ngăn cản, nói người Hoa Kỳ Quốc coi bò là thần linh, ăn thịt bò là vi phạm quy định. Bây giờ anh ta muốn đi dạo trên phố, nghĩ không chừng có thể gặp được Cố Duyên, kết quả Cố Âm này lại nhảy ra kiếm chuyện! Nghê Chiến thật sự phục cô ta rồi: “Cô có phải cố ý đối đầu với bổn thiếu gia không hả?” Anh ta chính là nhớ Cố Duyên rồi, nhớ sắp phát điên rồi! Bây giờ ai ngăn cản anh ta, anh ta sẽ liều mạng với người đó! Tống Vĩnh Nhi cảm thấy giọng điệu của Nghê Chiến không tốt, trông giống như đàn ông đang khi dễ cô nhóc, cô vội bước tới kéo anh ta lại: “Anh Nghê Chiến, anh đừng như thế.” Lăng Ngạo yên lặng đứng trước cửa sổ, nhìn những đám mây trắng trong bầu trời lam nhạt, đồng tử đen láy mê người lóe lên tia sáng bất định, ánh mặt trời màu vàng hắt lên gương mặt nghiêng của anh, khóe miệng khẽ mỉm cười tao nhã và tươi tắn, quay người lại, nhìn sang Tống Vĩnh Nhi. “Bé ngoan, nếu Nghê Chiến đã khẩn trương như thế, không bằng mấy người chúng ta cùng lên phố đi dạo xem thử. Anh với em, còn chưa có tay nắm tay cùng đi dạo nơi đông người.” Không chỉ là cảm giác cô muốn có, chính bản thân anh cũng bỏ lỡ nhiều năm, cũng rất muốn thử cảm giác cùng người mình yêu đi dạo dưới ánh nắng. Nghê Chiến vui vẻ ngay, bức thiết đi tới kéo Lăng Ngạo: “Anh, vậy chúng ta đi thôi!” Cố Âm nhíu mày nói: “Không được, anh Ngạo, anh nếu như xảy ra chuyện thì phải làm sao, cậu Nghê nếu như xảy ra chuyện thì phải làm sao? Hai người căn bản không hiểu nơi này, các anh có chuyện gì, nói cho em đi làm là được rồi!” “Tôi tại sao phải nghe cô chứ?” Người đàn ông ở bên cửa sổ, nâng cầm kiêu ngạo lên, không mặn không nhạt liếc nhìn cô ta: “Trước mắt cứ như thế, tôi chỉ có hai người em trai họ là Nghê Chiến và Thu, còn có một em gái họ là Thanh Ninh. Tuy còn có rất nhiều người thân chưa từng gặp mặt, nhưng tôi nhớ, tôi mãi mãi không thể có người em gái như cô.” Con gái của Lăng Vân, mãi mãi không thể trở thành người thân của anh được! Có lẽ vị trong Huyễn Thiên Các, nuôi dưỡng cô nhóc này chính là tưởng nhớ Lăng thân vương và Lăng thân vương phi đã qua đời, nhưng Lăng Ngạo sớm đã nói rồi, ân tình của đời trước không liên quan đến anh, anh chỉ nhớ cuộc sống này của anh, ai đối tốt với anh, ai đã nợ anh. Cố Âm sững người. Cô ta có thể cảm nhận rõ ràng sự xa cách và lạnh nhạt của Lăng Ngạo đối với cô ta. “Anh Ngạo…” “Cậu tư.” Lăng Ngạo âm trầm mở miệng, ánh mắt lạnh lẽ đã không thèm nhìn cô ta nữa. Anh nhìn Trần An, nói: “Cậu dẫn theo sáu người lính cùng tôi với bé ngoan, cậu Nghê ra ngoài đi dạo. Để Tín với Thanh Ninh dẫn sáu người lính, cùng Cố Âm đi thuê một ngôi nhà. Tín biết sở thích của tôi và bé ngoan, Thanh Ninh ở trong vật chất trước nay sẽ không ủy khuất chính mình, hai người đi chọn một ngôi nhà, nhất định phải hợp ý của tôi.” Hàm ý trong đó, Cố Âm đi theo, chính là thân phận của một phiên dịch. Cô ta có quyền đi theo, nhưng không có quyền làm chủ. Cố Âm nhíu mày, không hiểu sự xa cách của Lăng Ngạo đối với cô ta từ đâu mà có, nhưng vẫn rất thức thời nói: “Em bây giờ cùng anh Trần Tín bọn họ đi thuê nhà.” Chốc lát, trên phố của tiểu trấn ở ngoại ô Hoa Kỳ Quốc. Đây là đất nước Tống Vĩnh Nhi vừa nhìn đã thích, bởi vì Hoa Kỳ Quốc lấy màu lam làm màu chủ đạo, xung quanh bao biển, trên phố tất cả các ngôi nhà đều giống như lâu đài của Aladdin trong chuyện thiếu nhi, mái nhà được phủ màu xanh nước biển, bên dưới bức tường trắng hết. Thả tầm mắt ra xa, đến đâu cũng là màu lam màu trắng đan xen, bắt mắt sạch sẽ, khiến con người thấy thoải mái. Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi đều mặc áo phông ngắn tay màu trắng, quần bò màu lam nhạt, hai người đội chiếc mũ lưỡi chai, đeo kính râm, mười ngón tay đan vào nhau. Nghê Chiến không có đội mũ, mái tóc đen mới dài ra, nhìn trông tràn đầy sức sống của người phương đông. Tay bị thương sớm đã lành rồi, nhìn trông rất lười nhác đút tay vào túi, thực chất vì che đậy sự căng thẳng trong lòng mình, sợ mình siết chặt nắm đấm không ngừng ngó nghiêng khiến người ta chú ý. Trần An mỉm cười, thỉnh thoảng dùng ngôn ngữ của Hoa Kỳ Quốc nói chuyện gì đó với đám Nghê Chiến. Thật ra, Nghê Chiến bọn họ toàn nghe không hiểu, chỉ là phối hợp mỉm cười, làm ra dáng vẻ giống như đang nói chuyện. Dẫn theo sáu lính đặc chủng được trải qua chiến trường khắc nghiệt, hai người ở trước mắt giả vờ làm khách du lịch qua đường, đi mở đường; hai người đi đằng sau bọn họ, đồng thời giả làm khách đi đường bảo vệ đằng sau, hai người còn lại một trái một phải đi qua đi lại, xuôi vào dòng người, cũng đi theo hướng của đám Lăng Ngạo, từ từ đi về phía trước. Tống Vĩnh Nhi nắm tay của Lăng Ngạo tung tăng, cười tươi như hoa. Lăng Ngạo thấy cô vui vẻ như thế, mỉm cười dịu dàng, dùng giọng nói cực thấp nói: “Biết anh tại sao dẫn em đến không?” Thật ra, Cố Duyên xảy ra chuyện, thật sự không cần anh đi. Cho dù Lăng Vân có nuốt trọn của cải của khu lăng mộ, cũng có thể để Trần An bọn họ đích thân dẫn lính đặc chủng đến giải quyết. Anh đến đây là vì không yên tâm về Nghê Chiến. Còn có một ý nghĩ khác, anh nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp có hơi mờ mịt của Tống Vĩnh Nhi, khẽ mỉm cười nói: “Anh đã lặng lẽ hỏi ba mẹ địa chỉ khách sạn năm đó nhặt được em ở Hoa Kỳ Quốc. Khách sạn đó chính là nơi bây giờ chúng ta đang ở.” Tống Vĩnh Nhi nghe thế, nụ cười rạng rỡ đanh lại trong nháy mắt. Cô hất tay, có hơi tức giận đi nhanh về phía trước. Lăng Ngạo bất lực thè lưỡi, gương mặt đẹp trai dưới ánh mặt trời liền bị che đi một nửa, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Vài ba bước đuổi theo, anh từ đằng sau ôm cô vào lòng, ôm rất chặt. Cái cằm nhẵn nhụi tì vào bả vai nhỏ của cô, dỗ dành: “Đừng tức giận, anh biết em không muốn nhận bọn họ. Nhưng, gen của em thật sự không giống những nhà nhỏ nên có. Em nhìn anh đi, anh sinh ra chính là kỳ tài, nhanh như thân liễu thoáng qua, khí chất toát ra từ trong xương cốt chính là sự cao quý, rõ ràng không phải con cái của gia đình bình thường nào cũng có được. Giống như em, như hoa như ngọc, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thế này, mới 18 tuổi đã khiến tôi mê mẩn đến thần hồn điên đảo, sao có thể là con gái của gia đình bình thường chứ?” Cô dừng bước, ngước mắt liếc nhìn anh: “Tìm lý do còn không quên khen em một trận, ông chú thật sự là tự luyến!” Đám Nghê Chiến đi mấy bước đuổi theo, cũng dùng lại, cùng Trần An nghi hoặc nhìn hai người bọn họ. Tống Vĩnh Nhi giật mình nhận ra đây là trên phố, kéo hai tay của Lăng Ngạo ra, nhưng lại phí công vô ích. Chút sức lực đó của cô, khi anh ngồi trên xe lăn, cô đã không phải đối thủ rồi. Hiện nay, anh đã đứng mà ôm cô, cô càng không phải là đối thủ của anh rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]