Lạc Kiệt Hy bị Lăng Ngạo nói làm cho mặt đỏ tới mang tai.
Nhìn sắc trời, ông nhất định phải nhanh chóng trở về thủ đô: “Lần sau ta và Nguyệt Nha sẽ đến thăm con.”
Hai mắt của Lăng Ngạo lập tức sáng lên: “Khi nào vậy?”
Lạc Kiệt Hy hơi giật mình.
Nhìn đi, đứa nhỏ này nhớ đến việc mang trà cho ông nội ở trong Huyễn Thiên Các, nhớ mẹ mình sớm ngày đến đây để gặp mình, nhưng mà lại không chờ đợi ba.
Cái chức ba này ông làm thật sự quá thất bại.
Cũng đúng thôi, trong mấy chục năm dầm mưa gió, ông đã bỏ qua cả chặng đường trưởng thành của đứa nhỏ này… thật hối hận!
Lạc Kiệt Hy đứng dậy dẫn Phú Nhất đi ra ngoài: “Cố gắng sớm hơn.”
Cửa vừa mới mở ra, bóng dáng của Lạc Kiệt Hy và Phú Nhất cũng biến mất, bọn người Trần An tự mình hộ tống bọn họ lên xe, sau khi trở lại trong biệt thự thì bẩm báo nói: “Cậu tư, bệ hạ đã trở về dưới sự hộ tống của hộ quốc quân.”
Ánh mắt của Lăng Ngạo bình tĩnh nhìn về phía Lạc Kiệt Hy rời đi.
Một lúc lâu sau mới yếu ớt phun ra một câu: “Cũng không chịu ngồi lâu hơn một chút, có thể bận bao nhiêu.”
Tống Vĩnh Nhi bĩu môi bất đắc dĩ nói: “Em biết là anh mạnh miệng mềm lòng mà, rõ ràng là nhớ bệ hạ, ông ấy tới mà anh còn không cho ông ấy sắc mặt tốt để nhìn.”
“Không có áp lực thì sao có động lực?” Lăng Ngạo nhướng nhướng mày, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt.
Trần An lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772210/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.