Có lẽ giọng điệu của Nghê Chiến quá mức đáng thương và hài hước, lại làm cho mọi người nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
Nghê Chiến được tâng bốc đã quen, sao có thể chịu được hình ảnh đám người chế nhạo và trêu chọc, lập tức đỏ tới mang tai, lúng túng né ánh mắt đi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lạc Kiệt Hy cười nói: “Đương nhiên là không thu lời rồi.”
Không chỉ không thu lời, mà lúc trả lại tiền cũng có thể giảm giá.
Tống Vĩnh Nhi ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên nhìn con ngươi bình tĩnh của Lăng Ngạo, chỉ cảm thấy người đàn ông này không phải tốt bình thường. Nói anh hẹp hòi bá đạo, nhưng mà hết lần này đến lần khác anh có trái tim bao la như vậy, nhìn tình cảm của bệ hạ với Nghê Chiến như là ba con, anh cũng không ghen ghét.
Tiểu hồ ly nheo đôi mắt lại, cô suy nghĩ hóa ra là sự hẹp hòi và bá đạo của anh đều nhằm vào cô.
“Cậu tư, bệ hạ rất nhớ và quan tâm tới cậu, bảy giờ tối nay ở trong cung có bữa tiệc xã giao, chiều ngày hôm nay ngài ấy phải trở về rồi. Mong là ngày hôm nay cậu sẽ không đi ra ngoài, ở bên cạnh tâm sự nhiều hơn với bệ hạ đi.”
Phú Nhất nhìn ra sự xấu hổ của Nghê Chiến, cũng biết nguyện vọng đang cháy bỏng ở trong lòng của bệ hạ, liền dời chủ đề.
Lạc Kiệt Hy mang theo gương mặt mong đợi nhìn Lăng Ngạo.
Nhìn thấy con mình không hề có ý muốn để ý tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772208/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.