Chương trước
Chương sau
Lăng Ngạo thật sâu nhìn cô một cái, không có trả lời, mà là chậm rãi đi tới chỗ cô, kéo tay cô: “Bé ngoan, tôi dẫn em đi rửa tay.”
Hình thể cao lớn giống như thần khiến cho cô cung kính, trong miệng từng câu từng chữ nối liền giống như gảy dây đàn đầy êm tai và rung động lòng người.
Anh, làm gì còn có dáng vẻ là cậu tư vô dụng như trong miệng mọi người nói?
Tống Vĩnh Nhi nắm chặt tay anh, còn nghiêm túc nhìn anh: “Nhiều người như thế, nhiều mạng người như thế, thoáng cái tất cả mất hết cả rồi?”
Không khí có chút xấu hổ.
Lăng Ngạo nhướng lông mày, chỉ nói: “Bọn họ là lính của Mạc Ly Quốc, dựa vào tình hình chính trị bây giờ, một khi khai chiến, liền trở thành quân địch.”
Quân địch là khái niệm gì?
Những người này tương lai có thể giết hại mạng sống của con dân Ninh Quốc, làm nhục phụ nữ Ninh Quốc, giày xéo tôn nghiêm của Ninh Quốc, chia cắt đất đai Ninh Quốc, thậm chí ngay cả người già yếu phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha!
Tàn bạo hơn, có thể sẽ sát hại hàng loạt dân trong thành, có thể sẽ lấy người Ninh Quốc làm chuột bạch đi làm thí nghiệm sinh vật.
Rất nhiều cái có thể, tất cả đều đẫm máu gấp trăm lần so với bây giờ, đó đều là tai họa do chiến tranh mang đến!
Lòng của Tống Vĩnh Nhi run lên!
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của Lăng Ngạo, nghĩ mà sợ đến nỗi lùi một bước: “Em bỗng nhiên phát hiện, thật ra em hoàn toàn không hiểu anh!”
Ở trong thế giới của cô, cô có thể không nghĩ tới được nhiều như thế, cô chỉ biết những người này đều là những mạng sống đang sống sờ sờ!
Lăng Ngạo hiểu cô, cũng cực kì rõ ràng về con người của cô: “Cho nên, ý của em là, bọn họ có người nhiều như thế, nhiều mạng như thế, là có thể nhận được sự tha thứ, cho bọn họ sống, cướp em đi mang tới bên người Bạch Ly Mạt, bắt tôi nhốt vào nhà tù tra tấn bằng mọi cách, đem Trần An Trần Tín còn có Thi và Duyên Duyên toàn bộ đều tàn nhẫn mà giết chết! Đây là điều mà em muốn nhìn thấy sao?”
Anh cũng không có giận cô, mà là bình tĩnh nhìn cô, đem kết cục của chính họ nếu như sau hôm nay kẻ thù thực hiện được, từng chút một đầy chân thật mà phân tích cho cô nghe!
Tống Vĩnh Nhi da đầu run lên.
Trong mắt lập tức chảy nước mắt, cực kì rối rắm: “Em…em không muốn anh có việc gì cả!”
Lăng Ngạo cuối cùng nở nụ cười.
Chỉ trong thời gian vài câu đối thoại ngắn ngủi này, anh cảm giác như là đã trôi qua rất nhiều năm, tiến lên một bước hung hăng ôm cô vào trong lòng,ngực: “Bé ngoan ~! Em vừa rồi làm anh sợ muốn chết! Tôi còn cho rằng em lại muốn rời xa tôi!”
Tống Vĩnh Nhi nhắm mắt lại, chậm rãi ôm anh.
Anh lại nói: “Em không muốn tôi có chuyện, có những lời này của em đã đủ rồi!”
Rất nhanh, video quay lại tất cả những việc đã xảy ra trong đại sảnh vừa rồi bị Trần An cắt nối biên tập lại gửi cho Phú Nhất, Phú Nhất hiển nhiên là muốn cho Lạc Kiệt Hy xem qua.
Hai mươi phút sau, lại là hai đội nhân mã chạy qua đây.
Một đội là nhóm bộ đội đặc chủng của quân đặc chiến quân lôi quang của tập đoàn W, bọn họ dùng dáng vẻ bí ẩn mà canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ cả tòa Tử Vi Cung như hoàng cung; một đội là bộ đội vũ trang của thành phố M, bọn họ đem tất cả thi thể cùng với đại tá giả đó đi, có đoạn video đó, bên trên cũng đã dặn dò, bọn họ không cần lại ghi chép nữa.
Khi mà trong biệt thự hoàn toàn khôi phục lại sự yên lặng lúc trước, tâm trạng của Tống Vĩnh Nhi lại dù thế nào cũng không thể khôi phục lại được.
Cho dù chính cô cũng sợ mọi người lo lắng cho cô, luôn mỉm cười ngọt ngào, nhưng mà sắc mặt tái nhợt của cô không thể che dấu được, trong lòng bàn tay không ngừng toát ra mồ hôi lạnh cũng là không thể che dấu được.
Lăng Ngạo đã nhìn ra, sai Trần Tín tìm một bộ phim hài kinh điển, chiếu ở trong phòng khách, lệnh tất cả mọi người ở một bên cùng nói chuyện, lại mở hết tất cả đèn trong nhà lên, phóng mắt mà nhìn, tòa thành nguy nga lộng lẫy của nàng tiên cá trong đồng thoại.
Buổi tối hôm nay, Lăng Ngạo nói tắm rửa với cô.
Cô thẹn thùng đỏ mặt, đem đồ ngủ của anh đưa cho anh, đẩy anh vào toilet.
Anh rất là lo lắng cho tình trạng của cô, âm thầm kêu Trần An liên hệ bác sĩ tâm lý ngày mai đến nhà hướng dẫn cho cô.
Dù sao mới mười tám tuổi, cô gái thích mơ mộng luôn sống trong tháp ngà mà lớn lên, từ khi trong sinh mệnh xuất hiện anh, thế giới đồng thoại của cô bị phá hủy từng chút một, những việc này rất có thể đã nghiêm trọng vượt qua năng lực chịu đựng về tâm lý của cô.
Hơn nữa lúc cô sắc mặt tái nhợt, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, vẫn còn miễn cưỡng cười vui vẻ, anh càng đau lòng tới không nói nên lời!
Sợ cô một mình sẽ sợ hãi, anh hai ba đã tắm xong liền đi ra.
Chờ sau khi cô đi vào, cô nhưng lại là tắm hơn nửa tiếng.
Lăng Ngạo lo lắng mà ở cửa toilet không ngừng chần chừ, cuối cùng nhịn không được bước tới, gõ cửa hỏi: “Bé ngoan ~! Em đã xong chưa?”
Bên trong không có tiếng đáp lại.
Lăng Ngạo càng lo lắng, vặn vặn tay nắm cửa, trong lòng trầm xuống!
cô nhóc này cư nhiên khóa trái!
Tiếng đập cửa trở nên vội vàng, tiếng kêu cũng càng nóng nảy: “Bé ngoan! Tống Vĩnh Nhi! Vĩnh Nhi!”
“Dạ, dạ dạ, xong rồi, đang mặc quần áo!”
Bên trong rốt cục có động tĩnh, nhưng mà nghe giọng nói cô nói chuyện giống như là ở trong mộng mới tỉnh!
Lúc cửa toilet rốt cục mở ra, Lăng Ngạo nâng khuôn mặt nhỏ của cô nghiêm túc đánh giá: “Bé ngoan?”
Cô cười cười: “Ngâm thoải mái quá, nên ngủ luôn.”
Anh thật sâu nhìn cô một cái, phát hiện hốc mắt của cô có vết hồng nhạt, không nhiều lời nữa.
Lôi kéo cô trở lại bên giường ngồi xuống, anh rất nhanh cầm khăn tắm, lược, máy sấy tóc, giúp cô xử lý mái tóc ướt nhem.
cô nhóc này, ngày xưa đều là chính mình sấy khô rồi mới chạy ra, nếu không cũng là đội khăn trùm tóc. Hôm nay lại là mang theo mái tóc ướt nhem đi ra, Lăng Ngạo là người cẩn thận tỉ mỉ như vậy, lại như thế nào nhìn không ra sự khác thường trong đó?
Đợi đến lúc sấy khô mái tóc dài của cô, lại chải cho cô một lần, Lăng Ngạo bỏ đồ trong tay xuống, từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô: “Bé ngoan, ngày mai tôi cái gì cũng không làm, chúng ta đi hẹn hò đi! Thả diều cùng nhau, xem phim cùng nhau, như thế nào?”
Tống Vĩnh Nhi vừa dè dặt vừa mong mỏi nhìn anh một cái: “Anh có thể chạy nhanh trước mặt người ngoài không? Lúc em đi đổi vé xem phim, anh cũng xếp hàng đi mua bỏng, chúng ta đi trên đường đông nghịt người lại vẫn tay nắm tay như cũ không bị dòng người tách ra, chúng ta ở đỉnh núi, ở bên hồ thả diều, sau đó so với người khác xem diều của ai bay cao hơn.”
Lăng Ngạo: “… Có thể bao một ngọn núi, cũng bao luôn rạp chiếu phim, liền chỉ còn chúng ta rồi.”
“Đó còn có ý nghĩa gì chứ? Em biết rồi, anh chung quy là không giống với người khác.”
Cô khẽ thở dài một tiếng, từ trong lòng ngực anh đi ra ngoài, kéo chăn ra nằm vào, nhắm mắt lại: “Ngủ đây, chú, ngủ ngon!”
Lăng Ngạo ngồi ở bên giường, cứ như vậy nhìn cô.
Sau một hồi kéo chăn ra, anh nằm xuống, dịu dàng ôm cô vào lòng: “Bé ngoan, nếu như em muốn như thế, tôi theo em là được rồi.”
Phòng ngủ yên tĩnh, đáp lại anh chỉ có hô hấp mềm mại đều đều của cô.
Trong đêm khuya, cũng không biết là mấy giờ rồi, lúc Lăng Ngạo cũng lâm vào ngủ say, chuông giường lại vang lên.
Tống Vĩnh Nhi tỉnh trước, giơ tay lấy, liền nghe Trần Tín nghiêm mặt nói: “Cậu tư, bệ hạ tới.”
Cả người giật mình một cái, Tống Vĩnh Nhi ngồi xuống đẩy Lăng Ngạo: “Chú!”
Lăng Ngạo lại là cánh tay dài kéo một cái, kéo cô quay về trong lòng, nói: “Kêu ông ta chờ! Giờ này là mấy giờ rồi, chúng ta tiếp tục ngủ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.