Vị đại tá kia không hề sợ hãi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại nhìn về phía bàn ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi.
Anh ta lấy bức ảnh trong túi ra so sánh với Tống Vĩnh Nhi mặc váy voan đỏ.
Nghê Chiến lại tới nhíu mày nói: “Tôi đang nói chuyện với anh! Lệnh bắt giữ đâu? Bộ đội nào! Đại tá như anh là thủ trưởng ở thủ đô sao?”
Càng nghĩ càng đáng ngờ, không phải Trần Tín đã nói chuyện bọn họ đi nước Đức cho Lạc Kiệt Hy qua điện thoại rồi sao?
Ngay cả như vậy thì liên quan đến tranh chấp quốc tế, cảnh sát địa phương và quân đội không thể nào không lập hồ sơ với quốc gia mình mà lại chủ động phối hợp với người khác bắt giữ người nước mình!
Cho nên trừ khi cấp trên biết chuyện này nên mới ra lệnh cho đại tá bắt người.
Nhưng rõ ràng Lạc Kiệt Hy không thể nào ra lệnh bắt con trai mình!
Nghê Chiến thấy đối phương không phản ứng mình thì cẩn thận nhìn con ngươi đen nhánh không dính bụi trần dưới mũ lính thì sợ hãi lùi lại một bước: “Anh là giả! Anh là người nước ngoài! Anh đeo kính áp tròng màu đen! Còn muốn giở lại chiêu cũ sao?”
Người đàn ông vẫn không quan tâm anh ta, chỉ nhìn chằm chằm về phía bàn ăn rồi giơ tay lên: “Bắt!”
Sao Trần An và Trần Tín có thể để người khác bắt Lăng Ngạo đi chứ?
Bọn họ vừa có động tác thì từng họng súng dài đen ngòm đồng thời nhắm vào Lăng Ngạo!
Tên đại tá nịnh nọt đi đến bên cạnh Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772200/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.