Vị đại tá kia không hề sợ hãi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại nhìn về phía bàn ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Nhi. Anh ta lấy bức ảnh trong túi ra so sánh với Tống Vĩnh Nhi mặc váy voan đỏ. Nghê Chiến lại tới nhíu mày nói: “Tôi đang nói chuyện với anh! Lệnh bắt giữ đâu? Bộ đội nào! Đại tá như anh là thủ trưởng ở thủ đô sao?” Càng nghĩ càng đáng ngờ, không phải Trần Tín đã nói chuyện bọn họ đi nước Đức cho Lạc Kiệt Hy qua điện thoại rồi sao? Ngay cả như vậy thì liên quan đến tranh chấp quốc tế, cảnh sát địa phương và quân đội không thể nào không lập hồ sơ với quốc gia mình mà lại chủ động phối hợp với người khác bắt giữ người nước mình! Cho nên trừ khi cấp trên biết chuyện này nên mới ra lệnh cho đại tá bắt người. Nhưng rõ ràng Lạc Kiệt Hy không thể nào ra lệnh bắt con trai mình! Nghê Chiến thấy đối phương không phản ứng mình thì cẩn thận nhìn con ngươi đen nhánh không dính bụi trần dưới mũ lính thì sợ hãi lùi lại một bước: “Anh là giả! Anh là người nước ngoài! Anh đeo kính áp tròng màu đen! Còn muốn giở lại chiêu cũ sao?” Người đàn ông vẫn không quan tâm anh ta, chỉ nhìn chằm chằm về phía bàn ăn rồi giơ tay lên: “Bắt!” Sao Trần An và Trần Tín có thể để người khác bắt Lăng Ngạo đi chứ? Bọn họ vừa có động tác thì từng họng súng dài đen ngòm đồng thời nhắm vào Lăng Ngạo! Tên đại tá nịnh nọt đi đến bên cạnh Tống Vĩnh Nhi, cúi đầu hành lễ với cô, sau đó nói một câu mà cô nghe không hiểu! Trần An lập tức phiên dịch: “Anh ta nói Đại hoàng tử phi, thần cung tiễn người về nước.” Mọi người nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra! Nhưng làm sao bây giờ, nhiều súng như vậy thì hơi chút động một chút, bọn họ sẽ lập tức bắn nát đầu Lăng Ngạo! Trần An sờ vào túi quần của mình định lấy dao găm thì một khẩu súng chĩa vào giữa trán của anh ta! Nghê Chiến không dám nói nhiều! Trần Tín không dám động! Trái tim Tống Vĩnh Nhi đập thình thịch, cô nhìn Lăng Ngạo thì thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào mình, sâu trong con người có lời uy hiếp trắng trợn: Em dám đi với ông ta thử xem! Tống Vĩnh Nhi thấy ánh mắt của anh như vậy thì ngược lại không sợ. Cô chậm rãi đứng lên, ánh mắt trong veo lướt qua toàn bộ sảnh lớn, lúc này cô mới phát hiện tất cả người xấu sẽ không can thiệp vào hành động của cô, thậm chí đang bảo vệ cô. Nhất là tên đại tá giả hai gạch bốn sao bên cạnh, cô cử động một chút thì anh ta lập tức bảo vệ theo hướng cô, dường như cố gắng bảo vệ cô rút lui an toàn! Con ngươi Tống Vĩnh Nhi xoay một vòng nhìn chằm chằm vào dao nhỏ cắt bò bít tết trên bàn ăn, không thay đổi sắc mặt đứng dậy. Đôi mắt đen của Lăng Ngạo hiện lên sự sắc bén, hung ác hận không thể ăn cô! Mà cô lại nhanh chóng cười với Lăng Ngạo, giống như cô nhóc tinh ranh gian xảo mang theo sự tính toán làm cho Lăng Ngạo hơi nhướng mày. Thật ra trong lòng anh biết rõ, hôm nay những người này tuyệt đối không thể dễ dàng rời đi như vậy. Tử Vi Cung của anh không đơn giản như bọn họ nhìn thấy. Nhưng anh thấy Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên ngước mắt vẫy tay với đại tá giả, ra vẻ muốn thì thầm với anh ta! Đại tá giả lập tức cúi đầu, nghiêm túc chăm chú lắng nghe thì thấy cô nhóc dùng tốc độ nhanh như tia chớp, ánh sáng lóe lên trong không trung một vòng, chỉ để lại một đường cong ấn tượng, sau đó Tống Vĩnh Nhi dùng một tay nắm tóc người đàn ông cao lớn kia, một tay dùng dao ăn đâm vào vào cổ họng của anh ta! Con ngươi Lăng Ngạo sáng lên! Nghê Chiến không nhịn được khen ngợi trong lòng: Quá tàn bạo! Vợ chồng Trần An và Trần Tín đã biết được tốc độ của Tống Vĩnh Nhi, tuy rằng cô nhóc không có bản lĩnh gì nhưng thân thủ cực nhanh, bởi vì cô không có bản lĩnh gì cho nên các chiêu thức không có quy tắc nào làm cho người ta không biết được hướng hành động của cô! Cô mạnh mẽ giữ chặt anh ta, khuỷu tay đập mạnh vào lưng anh ta, cô dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên lưng anh ta, giữ chặt anh ta trên bàn ăn, dao ăn trên tay kia đã gần như đâm qua cổ họng của anh ta, máu đỏ từ từ chảy ra qua lớp da rách. Nếu đây không phải là dao ăn mà là dao giết heo thì động mạch của người đàn ông này chắc chắn đã đứt! “Đại hoàng tử phi!” Người đàn ông kinh ngạc gọi! Mà nhóm thuộc hạ ở đây rất kinh ngạc với hành động Tống Vĩnh Nhi nhưng lại kiêng dè không thôi, ai cũng không dám bất kính với Tống Vĩnh Nhi, càng không dám làm cô bị thương! Tống Vĩnh Nhi hạ lông mày xuống, tức giận lướt qua mọi người nói: “Bỏ súng xuống! Tất cả bỏ xuống! Nếu không thì tôi giết anh ta trước! Sau đó lại tự sát! Xem mấy người quay về sẽ giải thích thế nào!” Trần An nhanh chóng phiên dịch lời của Tống Vĩnh Nhi qua ngôn ngữ của Mạc Ly Quốc, mọi người nhìn nhau, có vẻ rất do dự. Tống Vĩnh Nhi vẫn luôn đợi bọn họ bỏ vũ khí xuống, nhưng không ai phản ứng lại cô. Trong lòng Lăng Ngạo kinh ngạc nhưng anh đã nhìn ra những người này chỉ phục tùng mệnh lệnh của quân đội, tuy rằng bọn họ không dám làm Tống Vĩnh Nhi bị thương, bởi vì Tống Vĩnh Nhi là người mà chủ nhân của bọn họ muốn bảo vệ, phải đưa được người về, bọn họ bảo vệ cô nhưng không có nghĩa sẽ nghe lời cô. Mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn đưa cô không bị thương về bên cạnh Bạch Ly Mạt, ngược lại, còn những gì trái với mệnh lệnh được giao thì bọn họ không chấp nhận. Cũng vì vậy đã bại lộ sự thật bọn họ là quân nhân của Mạc Ly Quốc! Chỉ có quân nhân mới có thể hiểu được thế nào là phục tùng, thế nào là quân lệnh như núi! Lăng Ngạo lạnh lùng cong môi cười. Sở dĩ Bạch Ly Mạt phái người tới cướp mà không phải dùng quan hệ quốc tế là vì Bạch Ly Mạt không có chứng cứ anh ở đó! Bạch Ly Mạt nói mình thấy Lăng Ngạo hại anh ta vào nửa đêm, nhưng nhân chứng vật chứng đâu? Ngược lại, bởi vì không có chứng cứ cho nên anh ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt, lại không cam lòng mất đi Tống Vĩnh Nhi, vì thế suy nghĩ cách thức thấp kém này tới cướp người! Mà nếu quân nhân của Mạc Ly Quốc thất bại thì chỉ cần có một người còn sống cũng là chứng cứ chứng minh Bạch Ly Mạt cướp Tống Vĩnh Nhi ở Ninh Quốc! Bằng chứng Bạch Ly Mạt tự tiện xông vào nhà dân ý đồ hãm hại Lăng Ngạo! Chứng cứ Mạc Ly Quốc chủ động gây sự với Ninh Quốc! Lăng Ngạo đang suy nghĩ thì ánh mắt hơi thay đổi. Đối diện với cục diện này thì anh bỗng nhiên đứng dậy, bỏ qua họng súng đang chĩa vào đầu mình! Anh tin chắc Bạch Ly Mạt không cần mạng của anh, bởi vì Bạch Ly Mạt muốn bắt người sống trở về để từ từ tra tấn và báo thù! Tống Vĩnh Nhi nhìn dáng người cao lớn của Lăng Ngạo từ từ đứng lên thì trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài: “Anh điên rồi! Anh đừng nhúc nhích! Cẩn thận bọn họ nổ súng!” Lăng Ngạo cười lạnh một tiếng: “Tôi chết thì bọn họ trở về giải thích thế nào với Bạch Ly Mạt chứ? Bé Ngoan, em có biết không phải cầm dao như thế hay không?” Lăng Ngạo nói xong thì động tác nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi với tốc độ còn nhanh hơn cô, cầm con dao nhỏ trong tay cô cắt một nửa lỗ tai của đại tá giả!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]