Lưu Lan cũng rất mừng rỡ.
Lúc nghe thấy con gái nói ở trong điện thoại, trong lòng cũng đã đủ kích động rồi, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông hoàn mỹ như thế này là con rể của nhà mình, Lưu Lan thật sự cảm thấy mạnh tiểu long gì đó, hoàng kim long gì đó so sánh với Lăng Ngạo thì cũng chỉ là mây khói thôi.
“Tiểu Ngạo, Tiểu Ngạo, đẹp quá đi, đẹp quá đi thôi! Sao lại đẹp trai như vậy chứ, chậc chậc chậc.”
Lưu Lan mang theo vẻ mặt mê mẩn đi vòng một vòng xung quanh của Lăng Ngạo, giống như là đang quan sát gấu trúc lớn mà nhìn Lăng Ngạo từ đầu đến chân một cách tỉ mỉ.
Tống Quốc Cường ho nhẹ một tiếng, sợ là người ta cảm thấy vợ của mình không đủ lịch sự.
Ai ngờ là Lăng Ngạo lại hiểu chuyện mà cười với Tống Quốc Cường, nói: “Ba, chúng ta lên lầu hai ăn cơm đi, đi thôi, đều đi lên đó đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Được rồi!” Tống Quốc Cường gật đầu.
Trước kia cảm thấy cái cậu tư này khó mà thân cận được, âm tình bất định.
Kết quả hiện tại thì như thế nào, Lăng Ngạo với vóc dáng cao lớn đứng ở nơi đây, mặc trên người một cái áo màu đen được làm bằng tơ tằm ngắn tay, bây giờ lại không cảm thấy lạnh lùng như lúc trước nữa.
Anh ấm áp như là ánh mặt trời, rất là lịch sự, kêu ba gọi mẹ với hai vợ chồng của Tống Quốc Cường như rất quen thuộc, khiến cho trong nháy mắt bọn họ có một loại cảm giác không phải là mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772189/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.