Khuôn mặt nhỏ của Cố Duyên lúc đỏ lúc trắng. Xấu hổ ngước mắt lên, liền nhìn thấy gương mặt trong trẻo của Nghê Chiến đột ngột xuất hiện trước mắt, đây chính là cô mà anh đã nhớ nhung đầy trong cõi lòng. Thả lỏng hai bàn tay nhỏ nắm thành nắm đấm ở bên người, cô chậm rãi nhắm mắt lại. Không có kinh nghiệm yêu đương thì sợ cái gì, không đi ra khỏi cửa cung thì tính là cái gì, cũng đã từng xem trên phim truyền hình rồi mà, từ từ nhắm hai mắt lại, ngẩng cằm lên, không cần nói một câu nào là được rồi. Trong căn phòng không có mở đèn, một nửa cái rèm màu tím che khuất nụ hôn đầu của hai người nào đó, cũng che khuất một nửa bầu trời sáng rực. Bóng dáng một bên của Nghê Chiến hiện lên ánh vàng khi được ánh sáng chiếu vào, dáng người cao ráo mặc chiếc áo sơ mi trắng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng mềm mại ấn lên môi của cô. . truyện ngôn tình Bốn phiến môi kề nhau, không có một kẻ hở. Cứ đơn giản là dán vào nhau, ánh sáng nhàn nhạt, cảnh tượng xinh đẹp hệt như tranh vẽ, trong sáng và hạnh phúc. Viễn cảnh đơn thuần hạnh phúc của công chúa lọ lem và hoàng tử. Rốt cuộc anh ta cũng mỉm cười rời khỏi bờ môi của cô ấy, nhìn sắc mặt của cô ấy đều là ửng hồng, vui vẻ đưa tay ra ôm cô ấy vào lòng: “Duyên Duyên, anh sẽ trân trọng em hết mức có thể.” “Ừm.” Cô trả lời rất nhẹ, đưa tay ra chậm rãi ôm chặt vòng eo của anh ta. Không có nụ hôn nồng nhiệt với khí thế hừng hực, không có giao triền quấn quýt kịch liệt với nhau, chỉ đơn giản là môi chạm vào môi, nhưng lại tạo nên con sóng gợn trong đáy lòng của hai người bọn họ. Bọn họ cảm thấy trải qua nụ hôn đơn giản này, khoảng cách giữa bọn họ đã bước được một bước dài về phía trước. Người không giống nhau, tình yêu không giống nhau. Phòng ăn nhỏ ở lầu hai đã được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ. Tống Vĩnh Nhi biết rõ tay nghề của Khúc Thi Văn rất là tốt, không cần phải lo lắng hương vị, nhưng mà vẫn có vài món từ xưa đến nay ba với mẹ chưa được ăn. Trước kia thì cảm thấy không quan trọng, bây giờ đã được gả vào Tử Vi Cung, hiếm khi được đoàn tụ với ba mẹ, cô đã đến đây xem xét từ trước. Vị trí của bàn ăn ở gần cửa sổ sát đất, ở bên ngoài cửa sổ là những hàng cây tử vi leo cao lên, đến gần một chút còn có thể nhìn thấy được sân bóng rổ và bãi đỗ xe ở phía dưới. Tống Vĩnh Nhi thử hạ ánh đèn xuống, kéo nửa tấm rèm cửa màu xanh nước biển, thỏa mãn nhìn thế giới nhỏ ấm áp này, trong hơi thở tràn đầy hương vị trong trẻo của hoa tử vi. Cầm thực đơn hết nhìn rồi lại nhìn, Khúc Thi Văn làm việc rất cẩn thận, ngay cả đồ ăn kèm của những món này cũng được ghi rất rõ ràng. Đôi mắt to chớp chớp, cô bỗng nhiên chỉ vào một món ở trong đó rồi nói: “Chị Thi, ba em không thích ăn đuôi heo.” Khúc Thi Văn sửng sốt một chút, lúc này mới cười nói: “Được rồi, để chị đi đổi một món khác.” Tống Vĩnh Nhi gật gật đầu, lại quan sát ở trên bàn trà, ngay cả mâm đựng trái cây cũng hỏi, cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới thả lỏng thở một hơi nhẹ nhõm. Ở bên cạnh cái cửa sổ sát đất, cơ thể cao lớn kéo căng của Lăng Ngạo lười biếng dựa trên đó, hai tay nhẹ nhàng cắm vào trong túi quần, gương mặt soái khí hơi nghiêng qua một bên, cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc và bận rộn của cô vì người nhà, trong lòng của anh có một sự ấm áp không nói rõ thành lời. “Anh cứ nhìn chằm chằm vào em làm gì vậy?” Tống Vĩnh Nhi ngượng ngùng bắt chéo hai tay ra sau lưng, xấu hổ di chuyển tầm mắt. Cái tên này lập tức đứng thẳng người dậy, dáng vẻ phong độ đi về phía của cô, một bộ dạng ưu nhã, nhăn sắc như thơ như họa, còn có một đôi mắt đen nhánh vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đó chính là đòn sát thủ làm cho cô mê mẩn đến hồn điên bát đảo. Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy nhịp tim của mình càng lúc càng nhanh. Rõ ràng đã là vợ chồng rồi. Nhưng mà vẫn cứ có cảm giác đang yêu đương. Loại cảm giác này thật là tốt. Anh duỗi tay ra kéo cô vào trong ngực, giọng nói ấm áp: “Nhìn dáng vẻ bận rộn nghiêm túc của em vì người nhà, tôi đã có thể tưởng tượng được không lâu trong tương lai, em sẽ là một người mẹ hoàn hảo như thế nào.” Anh muốn có con, kể từ sau khi xác định đó là cô, anh vẫn rất muốn rất muốn. “Bé ngoan à, ngay cả tên của bé con tôi cũng đều đã suy nghĩ xong rồi, cho dù là con trai hay con gái thì cứ gọi là Khuynh Mộ.” Tống Vĩnh Nhi dựa trong lồng ngực lớn như đại dương của anh, dịu dàng cười khẽ: “Lạc Khuynh Mộ hả? Ý của anh là anh vì em mà điên đảo?” Người đàn ông này có cần phải buồn nôn như vậy hay không chứ, đặt tên mà còn giống như là lời tâm tình với cô. Ai ngờ người đàn ông đang ôm cô bỗng giật mình, sau khi mất hồn trong thời gian ngắn ngủi, lại như có điều suy nghĩ mà nói: “Theo họ Nghê của mẹ tôi cũng không tệ, Nghê Khuynh Mộ cũng thật sự rất dễ nghe.” Tống Vĩnh Nhi không nói. Cô có thể cảm giác được anh có tâm sự, cô chưa từng thảo luận với anh đàng hoàng về những chuyện liên quan đến ba của anh, ví dụ như là việc anh có muốn trở về để thừa kế vương vị hay không, ví dụ như là lúc nào anh dự định nhận tổ quy tông, ví dụ như là anh sẽ giải quyết người nhà họ Lăng như thế nào, hay là tùy ý để cho người nhà họ Lăng tự tung tự tác? Cô không hỏi, nhưng mơ hồ cảm giác được Lăng Ngạo cũng không hứng thú với chuyện làm hoàng đế, cũng có thể mơ hồ cảm giác được anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người nhà họ Lăng. May mắn thay đây là quốc gia có luật pháp để bảo vệ một vợ một chồng, do sự tồn tại của việc ngoại tình nên đàn ông và phụ nữ ở Ninh Quốc sẽ lựa chọn người bạn đời của mình rất cẩn thận trước khi kết hôn. Một khi bước vào con đường hôn nhân, tỉ lệ trật bánh là cực kỳ thấp, tỷ lệ có thể trở thành người thứ ba cũng cực thấp, bởi vì cuộc sống chỉ có một lần. Một câu nói trong quảng cáo lợi ích của luật hôn nhân là: rời khỏi tiểu tam, trân trọng cuộc sống. Cho nên mặc kệ Lăng Ngạo có làm hoàng đế hay không, đã có luật hôn nhân bảo hộ, cộng thêm việc anh đối với mình có tình cảm thắm thiết, cô căn bản cũng không cần phải lo lắng vấn đề vượt quá giới hạn. Điều mà cô lo lắng nhất chính là anh gặp nhiều áp lực bởi vì chuyện của đời trước, gặp phải những tổn thương không nên có. Ôm chặt lấy anh, Tống Vĩnh Nhi chân thành nói: “Anh yên tâm đi, tương lai của chúng ta cùng với Tiểu Khuynh Mộ của chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, rất hạnh phúc! Anh là một người ba tốt, em sẽ là một người mẹ tốt, người một nhà của chúng ta mãi mãi ở cùng với nhau.” Giọng nói mềm mại ở ngay bên tai, Lăng Ngạo nghe thấy mà bật cười. Tiếng chuông vang lên: “Cậu tư, mợ chủ, ông với bà đã đến rồi.” Lúc này Tống Vĩnh Nhi mới chui ra từ trong ngực của Lăng Ngạo, lôi kéo bàn tay của anh rồi chạy xuống dưới lầu. Trên đường đi, đôi mắt của Lăng Ngạo vẫn theo sát bước chân đang chạy chậm của cô, trái tim của anh như chưa bao giờ được thoải mái và nhẹ nhõm như vậy. Bước lên cái cầu thang xoắn ốc màu trắng, anh đi theo sát từng bước của cô, ánh đèn xinh đẹp soi bóng cô ở dưới chân anh, mỗi một bước chân như đang dẫm lên trái tim của cô. Anh thích cảm giác như bóng với hình, thích đi theo sát cô như vậy, cảm giác thoải mái khi đi cùng bên nhau. Vợ chồng Tống Quốc Cường vừa mới đi vào trong phòng khách, chưa kịp nhìn thế giới cung điện điện màu xanh biển làm cho người khác kinh ngạc này, bọn họ đã nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống. Xuyên qua chỗ hở của bậc cầu thang xoắn ốc, họ nhìn thấy ở trước mắt là Tống Vĩnh Nhi mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, lôi kéo theo một người đàn ông cực kỳ cao lớn đi xuống từ trên lầu. Lúc Lăng Ngạo chạy bước nhỏ cùng với cô đến trước mặt của vợ chồng Tống Quốc Cường, với nụ cười tỏa nắng ở trên môi: “Ba, mẹ.” Trong nháy mắt đó, Tống Quốc Cường ngước lên nhìn Lăng Ngạo trong mấy giây, lúc này mới mừng rỡ mà nói: “Thật… thật sự có thể đi bình thường, còn có thể chạy nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]