Người luôn biểu hiện cực nhạt lại xuất hiện cảm xúc kịch liệt như vậy, ai cũng biết, Lăng Ngạo thật lòng khó có thể kiềm chế.
Mọi người đều đang nghĩ cách, lại đều khổ sở không có cách nào!
Dù sao dưới lầu vừa trải qua việc bị tập kích, đã tăng cường cảnh giác phòng bị không biết bao nhiêu lần!
Nhất định là một con ruồi cũng không có cách nào chui lọt!
Lăng Ngạo bỗng nhiên cử động hai chân, trong ánh mắt lo lắng của mọi người, anh khẽ nghiêng cơ thể sang, một tay đặt trước mặt che lại biểu cảm của mình.
Anh nhớ bé ngoan của anh, muốn gặp bé ngoan của anh.
Anh nghĩ hết tất cả các cách, lại căn bản không nghĩ ra cách nào.
Làm sao đây?
Dáng vẻ này của Lăng Ngạo rơi vào trong mắt mọi người, toàn bộ đều không nhẫn tâm.
Mắt thấy từng giây từng phút trôi qua, bốn túi nước của Lăng Ngạo đều truyền hết, y tá bước vào rút đầu kim lần cuối, nhìn bóng lưng y tá rời đi, Lăng Ngạo liếc nhìn mảnh băng gạc nhỏ màu trắng trên mu bàn tay mình, bỗng nhiên có chủ ý.
Anh dời ánh mắt sang Hạ Kiệt.
“Cậu họ, cậu không phải quen bác sĩ nơi này sao?”
Hạ Kiệt thấy biểu cảm chân thành của Lăng Ngạo liền biết tên nhóc này muốn nói gì rồi.
Kiên quyết lắc đầu nói: “Không được!”
Vừa rồi ông đã nghĩ tới cách này, bản thân vốn là bác sĩ, có thể dẫn Lăng Ngạo cải trang thành bác sĩ trà trộn vào xem Tống Vĩnh Nhi. Nhưng trước đó không biết thân phận của Lăng Ngạo cũng thôi đi, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772169/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.