Trần Tín dâng hai tay, trong lòng bàn tay là mảnh giấy đang nằm yên tĩnh, còn có chiếc nhẫn đá Saphire.
Lúc Lăng Ngạo nhìn thấy chiếc nhẫn đó, trái tim thoáng chốc trầm xuống!
Đau!
Cô trả nhẫn cưới cho anh, là có ý gì?
Cô không cần mình nữa sao?
“Mợ chủ nói cô ấy sẽ cố gắng bảo vệ chính mình, đợi chúng ta tới cứu cô ấy.”
Trần Tín nói xong câu này, khuôn mặt tái nhợt tới trong suốt của Lăng Ngạo cuối cùng khôi phục chút huyết sắc!
Dọa chết anh rồi!
Anh còn cho rằng bé ngoan của anh không cần anh nữa!
Anh run rẩy vươn tay ra, nhận chiếc nhẫn đó, vừa khéo có thể đeo lên ngón út bàn tay khác, anh bèn đeo lên, không tháo nữa: “Cô ấy nhất định là không có nơi nào giấu chiếc nhẫn này, sợ nó mất. Xem ra, cô ấy hẳn là tạm thời đã khiến Bạch Ly Mạt mất cảnh giác.”
Lăng Ngạo khẽ vuốt đá saphire trên chiếc nhẫn, như có suy nghĩ.
Ánh mắt nhìn mảnh giấy trong tay Trần Tín, anh nhíu mày, tiếp nhận mở ra xem, mày nhíu chặt hơn.
Đây là chữ của bé ngoan.
Trong thư phòng Tử Vi cung, anh từng nhìn chữ cô viết, cho nên liếc mắt đã nhận ra.
Nhưng đây là có ý gì?
Trần Tín thu tay lại, nói: “Mợ chủ nói đây là từ đơn tiếng Mạc Ly quốc cô ấy học được, kêu tôi cầm về cho cậu dịch.”
Mắt Lăng Ngạo sáng lên, lập tức nhìn Trần An!
Trần An hiểu ý, quỳ tới phía trước, Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ này của hai anh em có chút đau mắt!
Không vui nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772168/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.