Bạch Ly Thu rất nhanh liền rời khỏi.
Khi Tống Vĩnh Nhi biết thì Bạch Ly Mạt từ thư phòng đi vào, sau đó đằng sau dẫn theo một người đàn ông lạ mặc vest.
Cô đã đọc lời nhắn của Bạch Ly Thu, đương nhiên biết Bạch Ly Mạt không có khả năng để mình đi, nếu không Bạch Ly Thu sẽ không nghĩ cách đón cô đến chỗ đó của anh ta.
Vậy thì người đàn ông mặc vest là ai?
Trong lòng bắt đầu dấy lên ý cảnh giác, thật ra sau khi chú sắp đến, cô càng muốn trân trọng bảo toàn chính mình.
“Anh ta chính là người của hải quan?”
Tống Vĩnh Nhi nhìn Bạch Ly Mạt, nghiêng cái đầu nhỏ, ánh mắt trong trẻo.
Cô biết bản thân thuộc tuýp cô nhóc như tờ giấy trắng, cho nên ở trước mặt người đàn ông mưu mô tính toán thâm sâu như thế này đều cố gắng che đậy sự thăm dò tận sâu trong đáy mắt.
Bạch Ly Mạt giơ tay ra, khẽ kéo bím tóc của cô, lại nhanh chóng buông ra, cười nói: “Hai người nói chuyện, tôi ra ngoài trước, lát nữa hai người nói chuyện xong, tôi sắp xếp người đưa em đến sân bay.”
Người đàn ông mặc vest khẽ mỉm cười, đối với Tống Vĩnh Nhi rất lịch sự cúi người, nói: “Cô Tống.”
Tiếng Ninh Quốc của anh ta rất chuẩn, ánh mắt rất trầm tĩnh, nhìn trông giống như biển lớn, có thể chứa đựng tất cả, hiểu rõ tất cả.
Tống Vĩnh Nhi nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xám đậm của anh ta, đột nhiên mở to mắt, thật kỳ lạ, sát gần người đàn ông này, nghe giọng nói dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772158/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.