Có lẽ cảm xúc trước đó quá khẩn trương, giấc ngủ này Tống Vĩnh Nhi tưởng là đang nằm trong lòng của ông chú, ngủ rất say.
Một cánh tay của Bạch Ly Mạt làm gối cho cô, một tay khác quàng qua vai cô, ôm cả người cô vào trong lòng. Từng có rất nhiều phụ nữ, cũng biết làm sao đùa giỡn phụ nữ, nhưng anh ta lại rất tôn trọng cô, cách một tấm chăn mà quy củ ôm cô, không hề có động tác quá trớn với cô cả.
Thời gian đã qua 8 giờ sáng.
Bạch Ly Mạt là quân nhân, tác phong nghiêm túc, 6 giờ sáng thức dậy là thói quen của anh ta.
Tuy nhiên, anh ta lại sợ bản thân rút tay ra cô sẽ ngủ không được yên ổn, mà không nhúc nhích để mặc thời gian trôi qua đi cách lãng phí như vậy.
Tống Vĩnh Nhi vừa mở mắt thì đập ngay con ngươi màu xanh lục lam, tựa như hồ nước dịu dàng phẳng lặng.
Cô trợn tròn đôi mắt tuyệt đẹp, sau đó bị dọa sợ lập tức chui ra khỏi lòng của Bạch Ly Mạt, ôm chiếc chăn lùi lại dựa lưng vào ghế quý phi, tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta!
“Anh! Anh đã nói hôm nay sẽ thả tôi đi!”
Tống Vĩnh Nhi biết anh ta lừa người: “Anh thế nào chạy lên giường của tôi rồi?” Anh thật sự quá đáng ghét!”
Bạch Ly Mạt cười khổ một tiếng.
Buổi họp sáng không tham gia như thường lệ, chỉ là sợ cô ngủ không ngon, cô thì hay rồi, không cảm ơn thì thôi đi, trốn ra xa mắng anh ta đáng ghét.
Đôi mắt xanh lục lam nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772157/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.