Có lẽ cảm xúc trước đó quá khẩn trương, giấc ngủ này Tống Vĩnh Nhi tưởng là đang nằm trong lòng của ông chú, ngủ rất say. Một cánh tay của Bạch Ly Mạt làm gối cho cô, một tay khác quàng qua vai cô, ôm cả người cô vào trong lòng. Từng có rất nhiều phụ nữ, cũng biết làm sao đùa giỡn phụ nữ, nhưng anh ta lại rất tôn trọng cô, cách một tấm chăn mà quy củ ôm cô, không hề có động tác quá trớn với cô cả. Thời gian đã qua 8 giờ sáng. Bạch Ly Mạt là quân nhân, tác phong nghiêm túc, 6 giờ sáng thức dậy là thói quen của anh ta. Tuy nhiên, anh ta lại sợ bản thân rút tay ra cô sẽ ngủ không được yên ổn, mà không nhúc nhích để mặc thời gian trôi qua đi cách lãng phí như vậy. Tống Vĩnh Nhi vừa mở mắt thì đập ngay con ngươi màu xanh lục lam, tựa như hồ nước dịu dàng phẳng lặng. Cô trợn tròn đôi mắt tuyệt đẹp, sau đó bị dọa sợ lập tức chui ra khỏi lòng của Bạch Ly Mạt, ôm chiếc chăn lùi lại dựa lưng vào ghế quý phi, tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta! “Anh! Anh đã nói hôm nay sẽ thả tôi đi!” Tống Vĩnh Nhi biết anh ta lừa người: “Anh thế nào chạy lên giường của tôi rồi?” Anh thật sự quá đáng ghét!” Bạch Ly Mạt cười khổ một tiếng. Buổi họp sáng không tham gia như thường lệ, chỉ là sợ cô ngủ không ngon, cô thì hay rồi, không cảm ơn thì thôi đi, trốn ra xa mắng anh ta đáng ghét. Đôi mắt xanh lục lam nhìn cổ tay quấn băng trắng của cô, khẽ nói: “Em cẩn thận vết thương kẻo đau. Tôi đi tắm. Lát nữa ăn sáng cùng em, sẽ có người đến giúp em làm thủ tục xuất cảnh, anh ta hỏi em cái gì, có tư liệu gì, em cứ nói với anh ta là được.” Tống Vĩnh Nhi bán tín bán nghi liếc nhìn anh ta. Nhưng thấy anh ta chỉ mỉm cười với cô, bèn đi vào phòng tắm tắm rửa. Đợi khi anh ta mặc áo choàng tắm màu trắng bước ra, Tống Vĩnh Nhi trực tiếp che mặt, vành tai đỏ bừng mắng: “Lưu manh” Anh ta thấy cô tinh thần không tệ, đi đến trước tủ quần áo tìm quần áo mới đã chuẩn bị cho cô, để trước mặt cô, nói: “Em đi đi, muốn về nước thì phải nắm bắt thời gian, quan viên làm thủ tục xuất cảnh cho em sắp đến rồi.” Tống Vĩnh Nhi trợn mắt nhìn anh ta, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh. Trong không khí truyền đến tiếng khóa trái cửa rõ ràng, Bạch Ly Mạt đau đầu day day huyệt thái dương, cô nàng này sợ anh ta đến nhường nào vậy! Tống Vĩnh Nhi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy Bạch Ly Mạt đã ngồi trước trường kỷ đợi cô. Cô thật sự rất khó thích ứng với loại này, vẫn thích bàn ghế trong Tử Vi Cung. Đi tới, nửa quỳ trên chiếc miệng đệm mềm, cảnh tượng cùng mọi người dùng bữa khi đi du lịch ở Osaka trong ký ức xuất hiện trước mắt, cô không chỉ nhớ nhung chú, còn nhớ ba mẹ, cũng không biết bọn họ đã lo lắng như thế nào rồi. Không có khẩu vị ăn những thứ này, sau đó có cung nữ đi vào nói: “Điện hạ, tam hoàng tử điện hạ ở bên ngoài thư phòng.” Bạch Ly Mạt nhíu mày, trước khi mở miệng, một giọng nói quen thuộc đã truyền vào: “Anh!” Trái tim của Tống Vĩnh Nhi nhảy lên, nhìn người đột nhiên xông vào trong phòng, còn dần dần lại gần bọn họ, há hốc miệng, con ngươi cũng sắp rớt xuống! Bạch Ly Thu! Bạch Ly Thu! Cô kích động hận không thể nhào tới, hơn nữa Bạch Ly Thu lại đang liếc nhìn cô, đề tài câu chuyện thay đổi, nhướn mày nói: “Hử, chỗ anh cả từ khi nào lại nhiều thêm một cô gái kiều diễm như này, em vẫn là lần đầu nhìn thấy!” Câu nói này bọn họ dùng ngôn ngữ của Mạc Ly Quốc nói, Tống Vĩnh Nhi nghe không hiểu. Cô nhận ra mình thất thố, nhanh chóng làm như không có gì mà ngồi yên lặng, trong lòng lại kích động hoan hô không ngừng: nhất định là chú nhờ Bạch Ly Thu đến cứu cô, nhất định là thế! Bạch Ly Mạt nheo mắt, nhìn cung nữ quản sự ở nơi này của anh ta, người phụ nữ đó nói: “Sáng hôm qua tam hoàng tử đến Hướng Nghi Tư báo hôm nay sẽ đến.” Chỉ là Bạch Ly Mạt hôm nay luôn ở cùng với Tống Vĩnh Nhi, bọn họ không dám làm phiền vào báo cáo, buổi chiều sau khi ra ngoài thì đêm mới quay về, thư phòng là nơi quan trọng, bọn họ càng không dám làm phiền. “Có việc tìm tôi, có thể gặp sau khi kết thúc buổi họp, chuyện gì đáng cậu đích thân chạy đến đây một chuyến?” Vừa nói, vừa thêm một miếng bít tết dê nhỏ vào trong đĩa của Tống Vĩnh Nhi, còn nói: “Mau ăn đi.” Ý là, đừng cứ mải nhìn trai đẹp trẻ trung nữa. Tống Vĩnh Nhi không dám động, yên lặng ăn, ánh mắt lại lén lút quan sát. Bạch Ly Thu nhoẻn miệng nói: “Tiệc sinh nhật của phụ hoàng sắp đến, em tìm thấy đá thọ văn yêu thích của phụ hoàng, chỉ là gặp phải chút phiền phức, muốn anh cả giúp đỡ.” Anh ta đi tới, trực tiếp khoanh chân ngồi một bên chiếc bàn bệt, cầm lấy ly sữa dê trước mặt mà Tống Vĩnh Nhi chưa đụng vào, trực tiếp uống một ngụm, khẽ mỉm cười. Trong mắt của Bạch Ly Mạt đã xuất hiện ý không vui dày đặc. Nhưng đá thọ văn trong lời Bạch Ly Thu, lại là thứ anh ta cực khổ tìm kiếm. Liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi, anh ta không biết Bạch Ly Thu lần này đến có liên quan đến cô nàng này hay không, nhưng mong là anh ta nghĩ nhiều, nếu không tại sao Bạch Ly Thu không hay đến nhà, lại sau khi cô nàng này đến thì cũng theo đến rồi? “Chuyện gì?” “Lần trước em ra ngoài du lịch, có được đá thọ văn, muốn mang về nước, nhưng không có làm thủ tục. Em không phải không có suy nghĩ nhập lậu, nhưng đó dù sao cũng là quà sinh nhật tặng cho phụ hoàng, nếu nhập lậu về, thật sự không ổn. Anh cả làm việc trong bộ máy nhà nước, chỉ cần nói một tiếng với chốt của hải quan, cho lô hàng đó của em vào là được. Bạch Ly Mạt cười lạnh để dụng cụ gắp đồ ăn xuống, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh ta: “Ý của cậu là, bảo tôi lạm dụng chức quyền, đến tác thành cho lòng hiếu thảo của cậu? Thu, cậu tuổi còn nhỏ, tính toán cũng quá xa rồi!” “Đá thọ văn vốn có hai mảnh, anh cả nếu như bằng lòng giúp, em đền cho anh cả một mảnh thì thế nào?” Bạch Ly Thu nói lớn, dù sao đó là hai miếng của Lăng Ngạo cho anh ta, tặng đi anh ta cũng không đau lòng! Bạch Ly Mạt mỉm cười. Mấy năm nay em trai này được bảo vệ quá tốt, bên quân đội, bên chính trị bất luận lĩnh vực nào, phụ hoàng đều dẫn em trai đến Ngự thư phòng đích thân dạy bảo, không cho em trai bất cứ cơ hội xuất đầu lộ diện, cũng không có thực quyền, tránh em trai rơi vào cuộc chiến tranh giành quyền lực. Hiện nay gặp chuyện, em trai không có quyền, chỉ có thể đến nhờ anh ta. Anh ta có phải nên cảm ơn vị phụ hoàng thiên vị đó không? “Được, cậu theo tôi đến thư phòng, tôi ký cho cậu một tờ giấy thông quan là được rồi.” Bạch Ly Mạt muốn đi ra ngoài, Bạch Ly Thu cũng đứng dậy. Tống Vĩnh Nhi thấy bọn họ muốn đi, trong lòng nóng lòng không thôi, lúc này, Bạch Ly Thu lại đột nhiên từ trong túi vứt ra một thứ gì đó cho cô, nhân lúc Bạch Ly Mạt không chú ý. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Tống Vĩnh Nhi, cô nhanh chóng túm chặt thứ đó trốn vào trong nhà vệ sinh xem. Dòng chữ nhỏ đơn giản, viết chữ của Ninh Quốc ngay ngắn và tuyệt đẹp: “Anh họ sắp đến, trân trọng chờ đợi. Tôi sẽ đón cô đến chỗ tôi trong thời gian sớm nhất, nghĩ cách đưa cô ra ngoài tụ họp cùng anh ấy.” Nước mắt của Tống Vĩnh Nhi lập tức trào ra. chú sắp đến rồi! Cô biết chú sẽ không bỏ mặc cô không lo!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]