Xe lăn của Lăng Ngạo còn chưa chạy đến phòng khách, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc truyền đến.
Anh dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Trần Tín có chút khẩn trưng cầm điện thoại của anh đuổi theo đến: “Cậu tư, là…là điện thoại cho phu nhân thông gia gọi.”
Lưu Lan.
Biểu hiện trên gương mặt cũng nhạt, đôi mắt đen nhánh gột rửa đi sương mù, lưu luyến nhàn nhạt ưu thương. Anh tự tay nhận lấy, đầu ngón tay trượt nhẹ rồi thả ở bên tai: “Alo, mẹ.”
Lưu Lan ở bên kia lo lắng nói: “Sao rồi, Vĩnh Nhi trở về chưa? Con có đón con bé trở về không? Sao nói cái kỉnh là cáu kỉnh vậy?”
“Thật xin lỗi, là con không tốt, không nên chọc giận cô ấy. Mẹ không cần lo lắng quá mức, hành tung của cô ấy bây giờ cô đều biết cả. con cũng sắp xếp người đi theo bảo vệ cho cô ấy, đợi cô ấy bên ngoài hết giận rồi, con sẽ đón cô ấy trở lại.”
Lúc Lăng Ngạo nói chuyện ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm về phía cửa hành lang, giống như đã thống thấy vẻ mặt xinh đẹp nghịch ngợm đứng đó chờ mình.
Mở miệng câu từ như gió xuân, nhưng lại mang theo chút sám hối nhàn nhạt.
Lưu Lan nghe vậy, cũng không biết phải nói gì: “Ai, hôm nay vốn muốn làm việc đàng hoàng rồi, sao đột nhiên lại như vậy. Tiểu Ngạo à, mẹ cũng không phải là che chở Vĩnh Nhi nhà mẹ, nhóc Vĩnh Nhi nhà mẹ đần lắm, con chỉ cần đối với nó tốt một chút, nó sẽ toàn tâm toàn ý cho con, nếu chọc nó tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772153/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.